Trong căn phòng nhỏ hẹp, khí hậu oi ả và ẩm ướt, một luồng gió lạnh thổi qua nhưng lại không thể làm giảm đi cái nóng rát đang bủa vây thân thể. Mặc dù có chút dễ chịu lúc đầu, nhưng cảm giác khó chịu cứ thế dâng lên, cứ như là có một thứ gì đó không thể nói thành lời, đè nặng vào lòng.
Dụ Trạch Xuyên nằm dài trên sô pha, áo hoodie bị kéo lên đến miệng, cắn chặt như muốn kiểm soát sự đau đớn đang chực trào ra. Vết thương trên eo để lộ ra ngoài không khí, trắng đến chói mắt, và cũng chính sự trắng ấy làm nổi bật vết thương đỏ rực như lửa, dữ dằn và đau đớn.
Cảm giác như thể ai đó đang lột bỏ hết lớp áo của hắn, để hắn hoàn toàn không còn gì che đậy, chỉ còn lại sự bối rối và bất an không thể tả. Dụ Trạch Xuyên chau mày, nghiêng đầu, giọng nói nghẹn ngào và mơ hồ: “Nhanh lên!”
Câu nói như một sự thúc giục không dứt, như thể cậu đang vội vã hoàn thành một nhiệm vụ mà chính cậu cũng không hiểu rõ.
Lục Diên ngồi xổm bên cạnh, trong tay cầm tăm bông và thuốc, chăm chú nhìn, rồi lên tiếng: “Vết thương này có phải nên đi bệnh viện không?”
Dụ Trạch Xuyên không thể chịu nổi cái vẻ mặt âu lo của Lục Diên, một chút giận dữ thoáng qua trong ánh mắt: “Anh không dám, thì tôi tự làm.”
Nói rồi, cậu định giật lấy tăm bông từ tay Lục Diên, nhưng người kia nhanh chóng tránh đi, ánh mắt vẫn đầy lo lắng: “Cậu chắc chắn không cần đi bệnh viện sao?”
Dụ Trạch Xuyên nhìn vào đôi mắt ấy, cái nhìn chứa đầy sự lo âu mà cậu không muốn đối mặt. Một thoáng do dự, đầu ngón tay khẽ động, cậu cuối cùng đáp bằng một giọng không cảm xúc: “... Không cần.”
Năm năm trong ngục giam đã dạy cho cậu, những vết thương này không cần phải tới bệnh viện, tự thân thể sẽ tự lành.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT