Bên ngoài lác đác mưa rơi tí tách, không khí phảng phất hơi ẩm, ánh đèn đường nhàn nhạt nghiêng nghiêng rải xuống, chiếu lên mặt đất loang loáng từng vũng nước liên tiếp nối nhau. Trên con đường cũ kỹ, những sợi dây điện chằng chịt quấn vào nhau, như những con mãng xà đen sì trườn lên tận đỉnh đầu, nuốt chửng cả ánh sáng cuối cùng còn sót lại.

Lộn xộn, không tiếng người, tối đen, lặng thinh.

Đầu hẻm xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Không rõ đã đứng dưới cơn mưa bao lâu, toàn thân ướt sũng như thể vừa bị người ta vớt từ sông lên, bàn tay phải trắng bệch lộ rõ khớp xương buông thõng bên người, kẹp một điếu thuốc đã cháy quá nửa, tàn lửa nhấp nháy lập lòe, lúc sáng lúc tối.

Chiếc mũ trùm của chiếc áo khoác đen trùm kín khuôn mặt người nọ, chỉ để lộ chiếc cằm góc cạnh rắn rỏi.

Người nọ trầm mặc hút thuốc, làn khói quanh thân quấn quýt càng thêm mờ mịt.

Nhìn kiểu gì cũng giống biến thái giết người đội lốt trai đẹp.

Mà thật ra, nơi này cũng sắp thành hiện trường án mạng rồi.

Lục Diên đứng bên cửa sổ nhìn xuống một lát, rồi lặng lẽ kéo rèm lại, xoay người liếc về phía căn phòng thuê, nơi có một quả tim màu đen đang lơ lửng giữa không trung:
“Người này là ai?”

【Là người muốn giết anh.】

Quả tim đen kia vậy mà lại biết nói. Tuy âm thanh nghe như máy móc, lạnh băng vô cảm, nhưng quanh thân nó lại quấn lấy những dòng điện tím lam, mỗi lần lóe sáng là một lần nó bật nhảy——

Tựa như một giây trước còn đang đập thình thịch trong lồng ngực ai đó.

Lục Diên ngồi xuống ghế sô pha, tay chống cằm trầm tư một lúc. Thực ra đến giờ hắn vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Nửa tiếng trước, hắn còn là một người mắc ung thư giai đoạn cuối, không tiền chạy chữa, chỉ biết chờ chết ở bệnh viện. Vậy mà đến lúc lâm chung, đột nhiên bị một thứ tự xưng là "hệ thống" trói buộc. Đối phương lúc đó nói gì nhỉ?

À, hắn nhớ rồi.

【Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé.】

【Tôi sẽ đưa anh vào thế giới của các tiểu thuyết khác nhau. Chỉ cần anh có thể sống sót trong đó 30 ngày, tích lũy đủ giá trị sinh mệnh, bệnh ung thư của anh sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.】

Lục Diên không tin nổi loại chuyện phi thực tế này lại rơi trúng đầu mình, nhưng khi tận mắt thấy một quả tim đen như điên như dại bay vòng vòng trước mặt, hắn cũng đành câm nín.

Dù gì... cũng chả phải không có gì để mất.

Lục Diên bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Người này giết tôi làm gì?”

Quả tim đen bay một vòng quanh hắn, rồi giữa không trung bỗng bắn ra một tấm bảng điện tử màu lam, hiển thị ảnh chụp của một người đàn ông trẻ tuổi.

Tựa như bạch ngọc, mơ hồ mà lạnh lẽo.

Một câu từ nào đó bật lên trong đầu hắn. Nam tử trong ảnh khí chất ôn hòa, lịch thiệp, nụ cười dịu dàng, vừa nhìn đã biết là kiểu thiếu gia nhà giàu từ bé ngậm thìa vàng lớn lên. Nhưng ẩn sau đôi mắt hổ phách ấy là một tầng cảm xúc nhàn nhạt khó nắm bắt, như thể... không dễ tiếp cận như vẻ ngoài tưởng chừng.

Quả tim đen lượn về phía sau Lục Diên, dùng một giọng điệu kỳ dị kể lại cốt truyện:
【Cậu ta tên là Dụ Trạch Xuyên, là người thừa kế của Tập đoàn Ngân Xuyên, ông trùm bất động sản thành phố A. Năm năm trước bị bắt giam vì dính vào án kinh tế, toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa đều giao cho bạn hợp tác Tưởng Bác Vân quản lý. Ba tháng trước vừa mới ra tù.】

Lục Diên còn chưa kịp thở dài thương tiếc cho một “soái ca mà lại đi ngồi tù” thì đã bị câu sau hút sự chú ý, nhướng mày: “Bạn hợp tác? Không đơn giản vậy chứ?”

Quả tim đen đáp đúng như hắn dự đoán:
【Bọn họ là người yêu.】

【Tưởng Bác Vân xuất thân nghèo khó nhưng học giỏi, quen Dụ Trạch Xuyên hồi đại học khi cậu ta làm hội trưởng Hội học sinh. Sau đó hai người cùng nhau khởi nghiệp...】

Lục Diên thản nhiên tiếp lời: “Nhưng là?”

Quả tim đen cười khẽ một tiếng. Cái kiểu cảm xúc này không nên tồn tại trên một cỗ máy:
【Nhưng Tưởng Bác Vân đã sớm có tiểu tình nhân bên ngoài. Anh ta ở bên Dụ Trạch Xuyên chỉ vì địa vị và thân phận, mục đích là chiếm đoạt tài sản của cậu ta.】

Một câu chốt hạ:
【Thật ra chủ mưu đứng sau vụ án kinh tế năm đó chính là Tưởng Bác Vân, còn Dụ Trạch Xuyên là người bị hãm hại.】

Lục Diên lười biếng nằm rạp trên sô pha: “Thật thảm. Trong tù chịu khổ 5 năm, ra ngoài cái là phát hiện người mình yêu chẳng những phản bội, chiếm tài sản, mà còn có cả tiểu tam bên ngoài.”

Giọng quả tim đen vang vọng trong không khí, khiến người nghe cũng rợn tóc gáy:
【Hiện giờ Dụ Trạch Xuyên đang ở dưới lầu. Theo cốt truyện tiếp theo, anh sẽ bị cậu ta giết trong căn phòng thuê này.】

Lục Diên cúi đầu nhìn tay mình, cảm giác cơ thể này vẫn rất giống bản thân. Ở phía cuối ngón tay có một nốt ruồi đỏ rất nhỏ: “Tôi hiện tại là Tưởng Bác Vân à?”

Quả tim đen:
【Không phải.】

Lục Diên: “Vậy cậu ta giết tôi làm gì?”

Quả tim đen đáp tỉnh bơ:
【Anh là tiểu tình nhân của Tưởng Bác Vân.】

Lục Diên: “……”

Tưởng mình xuyên vào tiểu thuyết cẩu huyết hào môn, hóa ra lại bước chân vào phim kinh dị phá án rồi.

Chưa kịp cho hắn tiêu hóa thông tin, màn hình điện tử trên không trung liền hiện ra một dòng đếm ngược 5 giây, từng con số đỏ chót như máu nhỏ giọt:

【Nhiệm vụ 1: Xin ký chủ sống sót 30 ngày dưới sự truy sát của Dụ Trạch Xuyên. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 500 điểm tích lũy. Thất bại sẽ bị hệ thống xóa sổ.】

【Người mới tham gia sẽ có 3 lần cơ hội trọng sinh, xin sử dụng cẩn thận.】

【Giới hạn trò chơi: Cấm báo cảnh sát.】

Lục Diên nhíu mày: “Không được báo cảnh sát à?”

【Không được.】

“Được thôi.”

Lục Diên nhún vai nhẹ một cái: “Cậu ta thảm vậy, tôi cũng không nỡ báo.”

Quả tim đen nhẹ nhàng nhảy lên một cái.

3, 2, 1.

Đếm ngược kết thúc.

Nó dần dần tan vào không khí, chỉ để lại một giọng nói trầm thấp như vọng từ cõi xa xưa:
【Trò chơi bắt đầu, chúc anh chơi vui vẻ.】

Ngay khi âm thanh cuối cùng biến mất, chiếc đồng hồ treo tường vốn đang dừng lại bắt đầu chuyển động tích tắc, kim giờ trỏ chính xác vào 9 giờ.

Chưa đến vài phút, chiếc điện thoại đặt trên bàn trà của Lục Diên liền rung lên hai tiếng, bật ra vài tin nhắn thoại. Tên người gửi: Tưởng Bác Vân.

Lục Diên nhấn mở đoạn ghi âm.

【A Diên, tôi sắp đến dưới nhà cậu rồi, thế nào, bụng còn đau không?】

【Tôi thấy khu này hình như sắp bị giải tỏa, ồn ào quá, tôi có một căn hộ ở gần công ty, hai hôm nữa cậu dọn qua ở đi.】

Thân thể này nguyên chủ cũng tên Lục Diên, mấy năm trước đã vụng trộm ở bên Tưởng Bác Vân. Vì giúp Tưởng Bác Vân chiếm được tài sản của Dụ Trạch Xuyên, hắn thậm chí còn đóng giả nhận lời mời làm tài vụ ở Ngân Xuyên, hai người phối hợp trong ngoài, trực tiếp đẩy Dụ Trạch Xuyên vào tù.

Ừm… nói sao cho nhẹ nhàng nhỉ?

Cẩu nam nam?

Lục Diên lật lại lịch sử trò chuyện, phát hiện từ sau khi Tưởng Bác Vân tiếp quản Ngân Xuyên, giá trị con người tăng vọt, xung quanh ong ong bướm bướm cũng nhiều lên. Hai người từng vì chuyện này mà cãi nhau một trận, hiện tại đang trong thời kỳ lạnh nhạt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play