Lớp học toán đã bắt đầu giảng đến phương trình.
Mỗi lần ra đề, cậu nhóc đều giải rất nhanh. Có lúc không cam tâm, Tô Tuấn còn cố tình ra vài bài hơi vượt trình độ, ai ngờ thằng bé vẫn giải ngon lành.
Đến cả Tô Tuấn – một người thần kinh thô như thế – cũng bắt đầu thấy rợn tóc gáy.
Cứ đà này thì chẳng mấy chốc cậu chẳng còn gì để dạy nữa.
Dù gì thì cậu cũng chỉ mới năm nhất đại học thôi mà.
Người ta mất sáu năm để học hết chương trình, mà thằng bé kia chỉ dùng có hai tiếng đồng hồ là học xong sạch sẽ. Đây là thứ quái vật gì vậy? Tô Tuấn sững sờ.
Lúc ra về, Thẩm Vi vẫn đưa tiền dạy như thường lệ.
Tô Tuấn có chút muốn nói lại thôi.
Thẩm Vi hỏi:
“Sao vậy? Em ấy học không tốt à?”
Tô Tuấn vội xua tay:
“Không không, em ấy giỏi lắm.”
Thẩm Vi mỉm cười:
“Em cũng giỏi mà!”
Biết Tô Tuấn là sinh viên xuất sắc nên cô mới yên tâm giao bé cho dạy kèm.
Với tốc độ học tập như vậy, đối với Hạ Lăng Phong lại là vừa đủ dễ chịu.
Nếu cứ xem thiên tài như trẻ con bình thường mà nhồi nhét theo kiểu giáo dục cưỡng bức, ngược lại sẽ khiến cậu bé chán nản.
Dù sao thì Hạ Lăng Phong cũng là thiên tài đã được hệ thống chứng nhận.
Chương trình cấp hai, với người bình thường đã là khá khó rồi.
Cũng may như thế, nên mới khiến tốc độ học của Hạ Lăng Phong chậm lại một chút.
Hiện giờ, tiến độ học của cậu bé được điều chỉnh thành: mỗi môn học một học kỳ trong một tiếng đồng hồ.
Thẩm Vi nhận ra Hạ Lăng Phong đang bước vào giai đoạn “thèm học” kinh khủng.
Vừa may lại gặp đúng người dạy phù hợp, nên cô cũng đổi lịch, mỗi ngày để Tô Tuấn dạy kèm một tiếng.
Một đứa bé mới năm tuổi lại thể hiện năng lực học tập vượt xa người thường, thậm chí không học là thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tô Tuấn thì áp lực đè đầu.
Mỗi ngày về ký túc xá ngoài giờ học chuyên ngành, cậu ta chỉ cắm đầu chuẩn bị giáo án.
Đêm nào cũng học đến khuya, đến mức mấy thằng cùng phòng trêu:
“Mày sao vậy? Tính thi đại học lần hai à?”
Ở đại học ai mà chăm đến thế chứ? Trừ mấy đứa ôn thi lại, chẳng ai cày kiểu đó cả.
Sinh viên đại học thường khinh mấy người học quá chăm, nhìn thấy là như bị kéo về ám ảnh khủng hoảng cấp ba.
Tô Tuấn chỉ cười cười nói là đang “soạn bài”, rồi không nói gì thêm.
Bọn cùng phòng nghe xong còn tưởng cậu bị điên.
Ai mà chẳng nghe nói, dạy kèm học sinh đâu phải chuyện dễ. Gặp học sinh học kém, còn phải tìm mọi cách kéo điểm lên.
Nhiều khi dạy cực khổ, mà kết quả cũng chẳng tiến triển mấy. Chúng nó tưởng Tô Tuấn cũng gặp phải ca khó như thế.
Ai mà ngờ được? Tô Tuấn là bị học sinh đè đầu mà lên cơn khủng hoảng.
Làm gia sư cho một đứa bé năm tuổi mà phải đối mặt với nhu cầu học vô hạn thế kia, chẳng lẽ câu nào cũng trả lời không được?
Một tiếng học xong một học kỳ môn cấp hai.
Giờ này cậu bé đã học đến chương trình lớp 8 rồi.
Lớp 8 bắt đầu có môn Vật lý, lớp 9 thêm môn Hóa – những môn này đối với trẻ nhỏ vốn đã khó tiếp thu.
Vì vậy Tô Tuấn định dùng một số thí nghiệm nhỏ để gợi cảm hứng học tập.
Nhưng đến lúc bắt tay vào làm, cậu mới phát hiện: chính mình mới là người bị ép học đến cháy đầu.
Cậu bé Hạ Lăng Phong này… là con người sao???
Học gì cũng hiểu nhanh như chớp.
Cậu như một cái máy học thiên bẩm, chưa từng biết mệt là gì.
Mỗi lần gặp kiến thức mới hay bài toán hóc búa, ánh mắt cậu sáng rực như chó sói thấy miếng thịt.
Còn Tô Tuấn thì như bị hút cạn sinh khí, ngày nào mặt mày cũng héo hon, thức khuya chuẩn bị bài liên tục.
Lúc còn đi học, thầy cô và bố mẹ luôn khen Tô Tuấn là thiên tài.
Cậu cũng tin thật.
Cho đến khi gặp Hạ Lăng Phong, cậu mới hiểu thế nào mới gọi là thiên tài thực thụ.
Thật sự đáng sợ!
Tiền dạy kèm lần này Tô Tuấn nhận hơn hai nghìn tệ. Mà cảm giác như bị lấy mất nửa cái mạng.
Chẳng hề dễ dàng như đám bạn trong nhóm nhận đơn online vẫn tưởng.
Cuối cùng thì chương trình lớp 9 cũng xong.
Cậu cho nhóc làm một loạt bài kiểm tra thử – toàn đề thi thật của kỳ thi vào cấp 3 năm nay.
Kết quả: Hạ Lăng Phong đã đạt điểm đầu vào trường cấp 3 trọng điểm.
Một đứa bé năm tuổi? Đáng sợ đến thế sao!
Nhưng vấn đề tiếp theo lại đến – cậu nhóc sắp phải học chương trình cấp 3 rồi.
Da đầu Tô Tuấn tê rần, bèn tìm Thẩm Vi xin nghỉ:
“Xin lỗi, trình độ của em có hạn, chắc không dạy nổi chương trình cấp 3 đâu ạ…”
Sau gần nửa tháng dạy kèm, cậu mới thật sự nhận ra: làm thầy không phải việc dễ.
Trước kia dạy nhẹ nhàng, là vì học sinh bình thường.
Ai mà ngờ lần này lại gặp “thần tiên” như thế.
Làm thầy là thế, chính mình phải là một bể nước lớn mới có thể múc ra một gáo cho trò uống.
Bởi học sinh có thể nghĩ ra đủ thứ câu hỏi trên trời dưới đất, thầy cô phải dùng nhiều góc nhìn để giải thích.
Nếu gặp học sinh bình thường, cậu vẫn còn có thể dạy tiếp chương trình cấp 3. Nhưng rõ ràng, đối phương không phải người bình thường.
Chương trình cấp 3 có rất nhiều phần kiến thức vượt chuẩn.
Bản thân Tô Tuấn cũng cần phải hiểu thật sâu mới có thể dạy được.
Mà hiện tại, cậu chỉ có thể dạy theo sách, không đủ để truyền thụ cho thiên tài thực sự. Cậu không muốn vì mình mà làm hỏng tương lai người ta.
Thẩm Vi hỏi:
“Thế em có ai giới thiệu được không? Chị vẫn muốn tìm người như em để dạy Hạ Lăng Phong chương trình cấp 3.”
Bởi nếu chẳng may gặp phải người dốt, đối với một đứa trẻ đang khao khát tri thức như vậy, sẽ là một tổn thương rất lớn.
Điều này cả Thẩm Vi và Tô Tuấn đều hiểu.
Tô Tuấn suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Em có thể giới thiệu một anh khóa trên hồi học cấp 3. Anh ấy học giỏi lắm, từng là thủ khoa năm đó.”
Thẩm Vi gật đầu:
“Được, nếu em ấy đồng ý dạy thì chị sẽ tăng lương, một tiếng một ngàn tệ.”
Tô Tuấn nói sẽ hỏi thử.
Bây giờ thì cậu chẳng thấy một ngàn tệ là nhiều gì nữa rồi.
________________________________________
Aki: Tác giả buff dữ dằn, thấy ảo ma rồi đó:) cũng thấy tội ông Tô Tuấn nữa, lần đầu đi dạy đã gặp trúng ca khó