“Ngài Redhawk thường hoàn thành các bức tranh của mình bằng những chiếc bút cực kỳ nhỏ. Mỗi tác phẩm đều tinh xảo đến mức khó tin rằng người họa sĩ ấy thực sự bị mù…”

Người hướng dẫn kiên nhẫn giải thích với các vị khách tại triển lãm nghệ thuật. Phía sau cô là một bức tranh đen trắng, được lồng trong khung màu đen đơn giản.

Trong tranh, một con thiên nga đang dùng chân đẩy chiếc xe nhỏ, phía trên là một con hà mã ngồi thoải mái, còn trên lưng hà mã là một chú thỏ con đang cầm bàn chải tắm giúp.

Cả bức tranh vừa sống động vừa thú vị. Sau khi nghe lời giải thích, mọi người xung quanh đều trầm trồ đầy thán phục.

Lâm Đình khẽ kéo tay áo Thẩm Sơ Hàn, thì thầm:

“Ngài Redhawk thật phi thường. Ông ấy vẽ bằng cảm giác, thậm chí còn có thể thêm chữ nổi Braille* vào tranh nữa. Em cũng đang học theo ông ấy.”

*Chữ nổi Braille là hệ chữ dành cho người khiếm thị, gồm các chấm nổi để đọc bằng tay.

Lông mi Lâm Đình khẽ rung, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn về phía trước, khóe môi hơi cong lên. Biểu cảm của cậu tự nhiên đến mức không ai nhận ra điều gì bất thường.

Thẩm Sơ Hàn cúi mắt nhìn những ngón tay trắng muốt của Lâm Đình đang kéo tay áo mình. Một lúc sau, anh vươn tay nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo ấy.

Sự ấm áp từ bàn tay Thẩm Sơ Hàn truyền đến khiến Lâm Đình khẽ giật mình, toàn thân cứng lại. Cảm giác ấy lạ lẫm như thể mọi dây thần kinh đều bị kích thích, tim đập loạn nhịp, lông mi khẽ run vì hoảng hốt.

"Nếu có cơ hội, tôi rất muốn được xem tranh của Lâm tiên sinh. – Thẩm Sơ Hàn nói, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Lâm Đình.

Cậu có phần ngượng ngùng, khẽ đáp:

“So với ngài Redhawk thì tác phẩm của em còn kém xa.”

Thẩm Sơ Hàn nhìn gương mặt đỏ ửng dần của cậu, vờ như không thấy gì, dịu dàng trêu:

“Sao lại thế được? Trong mắt tôi, Lâm tiên sinh luôn là người tuyệt vời nhất.”

Giọng anh nhẹ nhàng như thôi miên, khiến Lâm Đình không tự chủ được mà chìm vào đó.

Tai cậu ù đi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Nhịp tim dồn dập khiến cậu nghẹt thở.

“Anh ấy luôn nói những lời như vậy…”  Lâm Đình nghĩ thầm, cảm thấy mình như bị bao phủ bởi sự dịu dàng ấy. Cậu cúi đầu xấu hổ, thầm nghĩ:

“Chắc hẳn có rất nhiều người thích anh ấy, vì anh ấy quá tốt bụng và nhẹ nhàng.”

Lâm Đình khẽ cau mày, nhìn vào khoảng không trống rỗng phía trước. Đã mất hơn mười năm để cậu chấp nhận sự khiếm khuyết của bản thân, thế nhưng chỉ một câu nói dịu dàng ấy lại khiến cảm giác tự ti như sóng lớn dâng trào, nhấn chìm tất cả.

Bất chợt, cậu cảm thấy ai đó siết nhẹ ngón tay mình hai lần.

Thẩm Sơ Hàn ghé sát, thì thầm vào tai cậu:

“Em nhất định đang nhìn thấy một thế giới rất khác, rất đặc biệt…”

Anh nói khi ánh mắt dừng lại nơi vành tai trắng trẻo, mềm mại của Lâm Đình.

“Tôi muốn được nhìn thấy thế giới đó.”

Lâm Đình sững người. Cậu khẽ ngẩng đầu, dù không thấy được gương mặt của Thẩm Sơ Hàn, nhưng cậu cảm nhận được sự chân thành mà người kia truyền đến.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cảm giác nhạy bén của Lâm Đình như biến mất, tai cậu chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Cậu vô thức nín thở đến mức đầu óc choáng váng mới vội hít sâu, thở gấp để bình ổn lại.

May mà em không nhìn thấy… nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện mất…

“Anh Thẩm… thật tốt bụng…” cậu thì thầm, không chắc Thẩm Sơ Hàn có nghe thấy hay không.

Thẩm Sơ Hàn vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu, hình bóng anh phản chiếu nơi đó. Mái tóc đen dài phủ nhẹ xuống trán, che lấp một phần mắt trái.

“Em muốn đi xem những bức tranh khác không?”Thẩm Sơ Hàn nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mang theo chút mong đợi.

Lâm Đình gật đầu. Thẩm Sơ Hàn liền nắm lấy tay cậu, đan chặt mười ngón tay, dẫn cậu rời khỏi đám đông.

Lâm Đình phát hiện mỗi lần chạm vào Thẩm Sơ Hàn, cơ thể anh lúc nào cũng ấm hơn mình. Như thể trong các đầu ngón tay anh luôn mang theo dòng nhiệt dịu dàng, lan khắp người cậu, khiến cậu cảm thấy được bao bọc trong chiếc chăn mềm ấm áp.

Khi đang miên man trong dòng suy nghĩ, Lâm Đình bất ngờ bị va mạnh bởi một người đi ngược hướng.

Không rõ là vô tình hay cố ý, người kia đụng mạnh vào vai Lâm Đình khiến cậu loạng choạng, buông tay Thẩm Sơ Hàn rồi ôm lấy vai.

Thẩm Sơ Hàn quay đầu lại, thấy gương mặt Lâm Đình nhăn lại vì đau đớn liền vội bước tới:

“Em không sao chứ?”

Lâm Đình còn chưa kịp trả lời thì người kia đã hét to:

“Đi đường không có mắt à?!”

Giọng hắn quá lớn, khiến không ít người xung quanh quay lại nhìn. Lâm Đình cảm thấy lúng túng, toàn thân cứng lại.

Cậu nhíu mày, không chắc bản thân có va vào thật không. Nhưng vì đã quen với việc bị đổ lỗi, Lâm Đình theo bản năng cúi đầu xin lỗi:

“Tôi xin lỗi, mắt tôi không được tốt cho lắm…”

“A, đau chết đi được!”người kia xoa vai, rồi khi nghe vậy liền trợn mắt, chống nạnh nói to:

“Cậu mù thật à?!”

Từ "mù" như một lưỡi dao cứa vào lòng Lâm Đình, khiến môi cậu run lên. Cậu lấy hết dũng khí đáp:

“Làm ơn ăn nói lịch sự.”

“Lịch sự?” gã kia nhếch mép: “Mày biết ai tổ chức buổi triển lãm này không? Biết mày vừa đụng trúng ai không? Một thằng mù như mày thì có giá trị gì chứ? Có bị thương thì mày lấy gì đền?”

Mắt Lâm Đình mở to vì sửng sốt. Ngực cậu nghẹn lại vì giận, nước mắt ứa ra, mặt đỏ bừng. Ngay khi định phản bác, một bóng người đứng chắn trước mặt cậu.

“Xin lỗi đi.” Giọng Thẩm Sơ Hàn bình tĩnh nhưng đầy uy lực.

Anh nắm lấy tay Lâm Đình, cậu nhận ra tay anh khẽ run.

Thẩm Sơ Hàn – người luôn nhã nhặn – giờ đang nổi giận.

“Tại sao tôi phải xin lỗi?!”gã kia vẫn cứng miệng, dù phải ngẩng đầu vì Thẩm Sơ Hàn cao hơn hắn.

“Chính tên mù này đụng vào tôi! Mắt hắn nhìn được à?!” hắn chỉ tay vào Lâm Đình, rồi bật cười chua chát:

“Dù có mắt thì cũng vô dụng thôi, mù vẫn là mù!”

Lâm Đình nghe đến đây chỉ thấy toàn thân lạnh toát. Những năm qua cậu đã nghe đủ mọi lời miệt thị. Dù phản kháng thế nào, thì sự thật vẫn là: cậu không thể nhìn thấy.

Ánh mắt Thẩm Sơ Hàn lạnh căm căm, khiến đối phương rụt cổ lại. Gã lắp bắp:

“M-mày định đánh nhau à?!”

“Tôi không có sở thích đánh chó.” Thẩm Sơ Hàn nói, giọng lạnh như băng.

Câu nói ấy khiến gã chết lặng. Tay nắm chặt thành nắm đấm, gân tay nổi lên.

“Mày nói cái gì?!”

Thẩm Sơ Hàn khẽ cười:

“Nếu anh không xin lỗi, tôi có thể nhờ ban tổ chức tra ra tên và địa chỉ của anh. Ở đây, mọi người đều phải đăng ký thông tin thật đấy.”

"Không chỉ bị cấm tham gia tất cả triển lãm nghệ thuật trong thành phố này," Thẩm Sơ Hàn cất giọng kiên quyết, mang theo ý cảnh cáo, “mà có khi, anh còn khó mà sống yên ở đây.”

Giọng nói của Thẩm Sơ Hàn rất đỗi bình tĩnh, gần như không mang theo chút cảm xúc nào, như thể chỉ đang bàn luận chuyện vặt vãnh thường ngày. Thế nhưng, lời nói ấy lại khiến người xung quanh lạnh sống lưng.

Tiếng ồn ào lớn dần khiến người phụ trách triển lãm nghệ thuật chú ý.

Một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi chen qua đám đông tiến lại. Vừa thấy người phụ trách, kẻ đang lớn tiếng tức giận lập tức đổi sắc mặt, cúi đầu gọi khẽ: “Chú...”

Người phụ trách liếc anh ta một cái, sau đó ánh mắt chuyển sang Thẩm Sơ Hàn. Ông ta cẩn trọng chắp tay, vừa xoa tay vừa tiến đến, khép nép hỏi:

“Thẩm tiên sinh, ngài có thể nói rõ chuyện gì đã xảy ra không?”

Thẩm Sơ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, vòng tay qua vai Lâm Đình đang mơ hồ chưa hiểu chuyện, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước.

"Cháu trai ông cố ý va vào bạn tôi, còn nói những lời khó nghe để sỉ nhục cậu ấy." Giọng anh trầm xuống. “Tôi chỉ muốn anh ta xin lỗi, vậy mà cũng khó sao?”

Anh cố tình nói rõ chuyện này trước mặt người phụ trách triển lãm.

Nghe vậy, người phụ trách không dám đắc tội cổ đông lớn, bèn cười gượng kéo đứa cháu trai qua, ép anh ta cúi đầu xin lỗi Lâm Đình.

"Chú... chú làm gì vậy?" Người kia bắt đầu nhận ra tình hình không ổn. Vốn được chú ưu ái, nay lại bị ép xin lỗi một người mù, anh ta vùng vẫy. Nhưng người chú cứ thế đè đầu anh ta xuống.

"Nghe không rõ à?" Người phụ trách quát lên. “Bảo xin lỗi thì cứ xin lỗi đi!”

Mặt người đàn ông đỏ bừng vì tức giận, bức xúc gào lên:

“Vì sao cháu phải xin lỗi chứ?!”

"Chỉ vì người ta thật sự có bản lĩnh, nên từ giờ cậu không còn chỗ đứng ở đây nữa!" Giọng người chú vang lên dõng dạc, khiến anh ta chết lặng. Mắt mở to vì sốc, mặt đầy ngỡ ngàng và hoảng hốt.

"Sao... sao có thể như vậy..." Anh ta lắp bắp, không thể tin nổi.

"Nếu không tin," Thẩm Sơ Hàn lạnh lùng ngắt lời, “anh có thể thử xem.”

Rồi anh quay sang Lâm Đình, giọng nói dịu lại hẳn, cúi sát tai cậu, khoảng cách gần đến mức không còn sự xa cách thường thấy nơi anh.

"Mệt chưa?" Giọng anh nhẹ nhàng. “Muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút không?”

Người phụ trách hiểu ý, vội tiến lên dọn đường.

“Thẩm tiên sinh, phòng nghỉ ở cuối hành lang bên trái. Ngài và bạn có thể vào đó nghỉ. Tôi sẽ cho người mang đồ ăn thức uống tới ngay.”

Thẩm Sơ Hàn khẽ gật đầu, nắm chặt tay Lâm Đình, dắt cậu rời đi.

Không xa phía sau, Lâm Đình vẫn nghe rõ tiếng người phụ trách quở mắng cháu mình không ngừng. Cuối cùng, ông ta còn tuyên bố thẳng: từ nay về sau, người cháu sẽ không được bước chân vào bất kỳ triển lãm nào nữa.

Thẩm Sơ Hàn đi hơi nhanh khiến Lâm Đình phải rảo bước theo. Trái tim cậu đập thình thịch — đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ và trút giận thay cho cậu.

Bỗng dưng, Thẩm Sơ Hàn chậm bước lại. Lâm Đình không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng anh. Cậu giật mình định lùi lại, nhưng vai đã bị giữ lại một cách dịu dàng.

"Có đau không?" Thẩm Sơ Hàn lo lắng hỏi, bàn tay vẫn đặt nhẹ trên vai cậu.

Lâm Đình vội lắc đầu: “Không sao, em không để ý... không sao thật.”

Một hơi ấm bất ngờ áp lên trán cậu. Thẩm Sơ Hàn dùng ngón tay chạm vào chỗ cậu vừa va phải.

Khoảng cách quá gần khiến Lâm Đình cảm nhận được hơi thở của đối phương phả lên da mặt.

Mi mắt cậu khẽ run, không tự chủ được mà khẽ rung động theo hơi thở gần gũi kia.

"Bị đỏ rồi." Thẩm Sơ Hàn hơi cau mày. “Xin lỗi, tôi chỉ là...”

Lâm Đình chợt vươn tay, nắm lấy cổ tay anh. Ngón tay nhẹ nhàng áp lên phần xương cổ tay rõ ràng kia. Cậu khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Thật sự cảm ơn  anh Thẩm  vì đã giúp em.”

Chóp mũi cay xè, đôi mắt ấm lên. Cảm giác an toàn mà Thẩm Sơ Hàn mang đến khiến Lâm Đình bỗng thấy lưu luyến, không muốn rời xa.

"Nhưng mà..." Lâm Đình hít mũi. “Lúc nãy  anh Thẩm nói sẽ khiến người đó không thể sống nổi ở thành phố này...”

Thẩm Sơ Hàn thoáng khựng lại, lúng túng giải thích:

“Tôi... chỉ dọa anh ta thôi mà.”

Âm cuối của anh mang theo chút ngượng ngùng, nghe mềm mại như đang làm nũng.

Lâm Đình hơi nhướng mày, bật cười trêu chọc:

“Anh Thẩm, anh đang thẹn đấy à?”

Thẩm Sơ Hàn im lặng.

Lâm Đình không tha: “Anh đang đỏ mặt đúng không?”

Không đáp lời, Thẩm Sơ Hàn nhẹ nhàng đặt tay Lâm Đình lên má mình, để cậu tự kiểm chứng.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, nuốt khan mấy lần.

"... Đúng vậy, đang đỏ." Anh khẽ thừa nhận.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play