Vốn tưởng rằng sau khi mở khóa cửa hàng vật liệu xây dựng phòng thủ có thể giúp Đông Dương một tay, kết quả vẫn là cô nghĩ quá đơn giản.
Không phải địa bàn của cô, cô thật sự bó tay.
Bùi Đông dường như chưa từng nghĩ đến việc để cô giúp đỡ, giọng điệu nhàn nhạt: “Chuyện của Đông Dương cô đừng lo, là trách nhiệm của quân phòng thủ thành phố và quân khai hoang, cô giữ vững đào nguyên của cô là được, Đào Dương bây giờ là niềm tin của mọi người.”
Tô Đào sững người: “Niềm tin?”
Bùi Đông dịu giọng: “Môi trường khắc nghiệt của mạt thế đang gia tăng, thức ăn, nước uống, nhiệt độ cao, zombie mạnh... khắp nơi đều là tuyệt vọng, ít nhất người dân Đông Dương trong lòng còn có một tia hy vọng, cố gắng sống là có cơ hội rời xa mạt thế tuyệt vọng, đến đào nguyên mà cô xây dựng để hưởng thụ cuộc sống.”
“Tỷ lệ tự tử ở Đông Dương chúng ta so với các căn cứ khác là rất thấp, ngay cả Trường Kinh phồn hoa cũng không có lòng dân ổn định như chúng ta.”
“Tô Đào, những điều này đều là cô mang đến cho chúng ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play