Tô Đào không ngờ một khung ảnh nhỏ lại ẩn chứa một câu chuyện đau lòng như vậy.
Chỉ là khi nhìn vào nụ cười của Yến Yến trong bức ảnh, cô đột nhiên có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, luôn cảm thấy dường như đã từng gặp cậu bé.
Nhưng nghĩ lại, Liễu Phán Phán và cậu bé là mẹ con, có lẽ là vì giống nhau nên khiến cô có cảm giác này.
Tô Đào thử an ủi: “Biết đâu Yến Yến còn sống, chị muốn tìm xem sao?”
Liễu Phán Phán nghẹn ngào lắc đầu: “Không thể nào còn sống, lúc đó thằng bé đã bị nhiễm bệnh, cho dù vượt qua thời kỳ nhiễm bệnh tự khỏi, cũng sẽ đau đớn không chịu nổi vì u xương, bác sĩ nói thằng bé không sống quá năm tuổi.... Lúc đó tôi thậm chí còn cảm thấy thằng bé bị nhiễm thành zombie còn tốt hơn là bị bệnh tật hành hạ.”
Tô Đào nghe mà không đành lòng, đứa trẻ nhỏ như vậy rời xa mẹ, lại còn ở trong mạt thế, quả thực không thể sống lâu được.
Mai lão đẩy xe lăn ra cũng nghe được đại khái, khẽ thở dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play