Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Chương 6 

Cuối cùng, kỳ thi đại học cũng đến.

Tôi thi ngay tại trường mình, anh trai thì thi ở trường khác. Ba đưa tôi đi, mẹ đưa anh tôi đi. Ba suốt dọc đường không dám nói câu nào, sợ làm tôi phân tâm.

Tới cổng trường, tôi sắp vào thì ba mới hô to một tiếng:
“Kiều Kiều! Cố lên!”

Câu này của ba làm mấy người xung quanh ngoái nhìn, tôi quay lại, tay tạo thành hình trái tim.

Ba tôi cười như hoa nở, mặt mày rạng rỡ.

Sau lưng lập tức có tiếng xì xào:

“Trời đất, ba của Phó Kiều Kiều đẹp trai quá vậy?!”

“Chịu không nổi rồi! Bác ấy là chủ tịch Phó thị đó!”

“Kiều Kiều đúng là con gái nhà tài phiệt…”

Tôi: làm con của tổng tài đúng là cũng mệt thiệt.

Kỳ thi đại học kéo dài ba ngày, bố mẹ tôi thay nhau đưa đón, đến ngày cuối cùng ngay cả ông bà nội cũng đến cổ vũ.

Không ai trong nhà hỏi tôi hay anh trai thi thế nào, cảm giác ra sao. Tôi và Phó Vân Gian cũng ăn ý không hỏi nhau bất cứ câu nào.

Thi xong, tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Trịnh Tư Vũ thì bắt đầu học lái xe và đi làm thêm hè. Còn tôi và anh trai thì được bố mẹ dẫn đi du lịch nước ngoài nửa tháng, sau khi về thì tôi bắt đầu lao vào tập thể dục giảm cân, rồi cùng anh đi thi bằng lái xe.

Tới ngày công bố điểm thi, ông bà nội đều có mặt ở nhà. Tôi biết họ chẳng lo gì cho anh tôi – từ đầu đến cuối anh luôn giữ vị trí số một, gần như chắc chắn là thủ khoa của tỉnh. Họ chỉ lo cho tôi thôi. Dù sao thì từ trước đến giờ tôi luôn lẹt đẹt tận hàng nghìn, giáo viên chủ nhiệm và cả nhóm chuyên gia mà bố mời cũng chỉ dám dự đoán tôi có thể đủ điểm đậu một trường 211 ổn áp là cùng.

Tất nhiên, những lời dự đoán đó không ai dám nói thẳng với tôi.

Còn tôi thì... không hề căng thẳng.

Tôi biết mình đã cố gắng hết sức, nên trong lúc người lớn ngồi xem đồng hồ chờ mở cổng tra điểm thì tôi đang nằm lăn lộn xem phim, còn bị ngược đến phát khóc.

Đúng 12 giờ đêm, trang tra điểm sập. Tôi và anh trai thử vài lần không vào được nên quyết định đi ngủ. Bỏ lại bốn người lớn với hai cái thẻ dự thi, tiếp tục vật lộn với hệ thống.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vừa hé mắt nhìn, mới hơn sáu giờ, đầu dây bên kia là tiếng hét to của Trịnh Tư Vũ:

“Kiều Kiều! Cậu tra điểm chưa? Bao nhiêu điểm? Tối qua nhắn tin mãi cậu không trả lời!”

“Hả? Tớ chưa tra nữa. Hôm qua không vào được nên đi ngủ rồi.”

“Ngủ luôn?! Trời ơi, tiểu thư à, tim cậu bằng sắt à! Mau mau mau, vào tra đi!”

Tôi lề mề mở lại trang tra điểm. Nhưng đúng lúc tay chạm vào chuột để gõ số báo danh, tôi đột nhiên... thấy căng thẳng.

Dưới sự thúc giục của Trịnh Tư Vũ, tôi cũng run tay nhấn nút tra cứu.

633 điểm.

Tôi nhảy dựng lên ngay tại chỗ.

“Á á á á á á á á á á!!”

Vượt xa mọi kỳ vọng của tôi luôn!

“Bao nhiêu? Bao nhiêu điểm?”

“633!”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi vang lên tiếng hét chói tai:

“Á á á á á á Phó Kiều Kiều giỏi quá điiiiii!!”

Tất nhiên tôi cũng hỏi Trịnh Tư Vũ được bao nhiêu. Cô ấy bảo: “Chắc tổ tiên phù hộ, tớ được 620 điểm!”

Thật tốt quá. Những nỗ lực của chúng tôi cuối cùng cũng được đền đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play