Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Chương 1

Trong giờ tự học buổi tối, các bạn đều đang cắm cúi học hành, còn tôi thì đang dùng cả người đầy thịt mỡ của mình cố gắng leo lên bức tường ở một góc khuất của trường.

Bên ngoài bức tường, mấy cậu trai tóc vàng tóc xanh, mỗi đôi chở nhau trên xe điện, nhỏ giọng cổ vũ tôi.

Tôi dốc hết sức lực mới trèo qua được bức tường, vừa bám tường thở dốc vừa toát mồ hôi như tắm.

Bọn họ ngồi trên xe nhìn tôi cười ha ha, còn bảo tôi nên giảm cân.

Tôi có hơi tủi thân. Tôi là một đứa mê ăn, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng trắng trẻo mũm mĩm, bố mẹ, anh trai và những người tôi quen biết chưa ai từng bảo tôi béo, càng không ai bắt tôi giảm cân.

Trước đây tôi luôn học trường tư, thầy cô bạn bè đều biết tôi là con gái của bố tôi, ai cũng khen tôi mũm mĩm dễ thương. Cho đến khi theo anh trai vào học ngôi trường công trọng điểm này, xung quanh tôi mới bắt đầu có người nói tôi béo, bắt tôi giảm cân.

“Được rồi, câm miệng đi.”

Một cậu trai tóc vàng đỗ chiếc xe điện đầu tiên lên tiếng.

Cậu ấy tên Trần Khoáng, học trường nghề gần đây, cùng tuổi với tôi, ngoại hình đẹp trai hơn đám còn lại, có vẻ lưu manh bất cần, rất khác với mấy nam sinh mà tôi từng gặp.

Vừa nghe Trần Khoáng nói, cả đám lập tức im lặng.

Yên sau xe cậu ấy còn trống, đó là chỗ dành cho tôi.

“Phó Kiều Kiều, đừng ngẩn ra nữa, mau lên xe.”

Cậu ta ném cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, tôi luống cuống tay chân, không kịp đón lấy, mũ rơi bộp xuống đất.

Mấy cậu kia lại cười rộ lên.

“Đồ ngốc.” Trần Khoáng cũng khẽ mắng.

Tuy tôi đúng là hơi ngốc thật, nhưng từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai nói thẳng vào mặt tôi là ngốc, càng chưa có ai dám cười nhạo tôi.

Tôi thấy rất ấm ức, đá chiếc mũ bảo hiểm về phía họ: “Tôi không đi nữa!”

Dù sao mới quen hôm qua, chẳng phải chỉ chơi game thôi sao? Nhà tôi còn có cả phòng game riêng, mà cái game bọn họ chơi lại là do bố tôi phát triển.

Nhưng vừa nghe vậy bọn họ liền tái mặt. Nếu tôi không đi nữa thì chẳng còn ai hào phóng nạp tiền mua trang bị cho họ. Thế là từng người đều xuống xe dỗ dành tôi.

Chỉ có Trần Khoáng vẻ mặt không vui, không xuống xe, chỉ nói: “Muốn đi thì đi.”

Hừm, nhóc con, ngươi thành công thu hút sự chú ý của bản tiểu thư rồi!

Đúng lúc đó, cậu nhóc tóc vàng khác vừa nhặt lại mũ bảo hiểm cho tôi, tôi liền giật lấy đội lên đầu, tức giận nói: “Tôi đi! Nhưng tôi sẽ không mua trang bị cho riêng cậu đâu!”

Rồi tôi bước thẳng đến ngồi lên yên sau xe của cậu kia, vừa lên xe tôi liền cảm thấy bánh xe như xẹp xuống vài phần.

Trần Khoáng không thèm để ý đến tôi, chở người khác, rồi cả nhóm bắt đầu xuất phát.

Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi xe điện, gió tối mát rượi, cảm giác chậm rãi, thật dễ chịu.

Tôi thả lỏng đầu óc, chưa được hai phút thì bất giác nghĩ đến việc chắc hẳn anh tôi đang làm bài tập, vài hôm nữa thi giữa kỳ, chắc chắn anh ấy lại đứng đầu.

Haiz, rõ ràng là song sinh, sao anh tôi lại thông minh đến thế, còn tôi thì ngốc nghếch thế này?

Tôi nhớ hình như tôi cũng từng rất thông minh, dì Trần từng nói hồi nhỏ tôi thông minh chẳng kém gì anh, đặc biệt nhạy cảm với con số và tiền bạc.

Còn anh thì ngược lại, lại thích lịch sử hơn.

Nhưng bố tôi bảo, con gái thì chỉ cần làm một cô công chúa hạnh phúc, còn chuyện kế thừa gia nghiệp là việc của anh tôi.

Vậy nên từ tiểu học trở đi, mỗi kỳ nghỉ tôi đều theo mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới. Bố tôi rất bận, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng. Còn anh tôi thì luôn bị giữ lại ở nhà học thêm, ngoài việc thi đấu các kiểu, gần như không được đi đâu cả. Anh ngày càng trầm tính, nhưng tôi vẫn nhớ rõ hồi nhỏ anh rất hay cười.

Ăn chơi hưởng lạc quá lâu, cộng thêm bố mẹ nuôi kiểu “thả rông”, khiến thành tích học tập của tôi tệ hại. Ngoài việc vì đi nước ngoài nhiều nên nói tiếng Anh trôi chảy, còn lại chẳng giỏi thứ gì.

Bố mẹ tôi thì chẳng sốt ruột. Họ đã vạch sẵn lộ trình cho tôi: học mỹ thuật, vào trường quốc tế, rồi sang Anh hoặc Mỹ du học, sau đó về nước mở triển lãm. Có bố tôi chống lưng, tranh tôi vẽ thể nào cũng có người tranh nhau mua.

Còn anh tôi thì phải theo con đường học bá kiểu mẫu: thi đại học, giành thủ khoa, vào trường top đầu trong nước, sau đó mới ra nước ngoài học tiếp, rồi về nước vào tập đoàn làm việc.

Nhưng tôi đâu thích mỹ thuật, càng không có thiên phú. Năm lớp 9 tôi vẽ đại một quả táo đỏ mà cũng có người bỏ ra mấy chục nghìn mua, thật là nực cười.

Vì thế tôi nhất quyết muốn theo anh học ở trường cấp ba này. Anh tôi vào bằng thành tích đứng nhất thành phố, còn tôi thì chỉ vừa đủ điểm vào trường phổ thông. Cuối cùng phải nhờ bố tôi quyên tặng một tòa nhà mới để lấy được suất học gửi.

Tôi không học cùng lớp với anh. Đã hơn một tháng khai giảng, anh vẫn chăm chỉ học tập, còn tôi vẫn ngày ngày nằm bẹp không làm gì cả.

Trước đây tôi chưa từng thấy có gì không đúng, nhưng tối nay, khi gió thổi lướt qua, nhìn chằm chằm vào cái đầu vàng của cậu nhóc đang lái xe, tôi đột nhiên nảy ra một câu hỏi—

Tại sao bố mẹ mặc định rằng anh tôi phải nỗ lực học hành để kế thừa tập đoàn, còn tôi thì chỉ cần ăn chơi hưởng thụ, sống lay lắt qua ngày?

Vừa nghĩ đến đó, tôi có cảm giác thế giới quanh mình đang sụp đổ.

“Phó Kiều Kiều, Phó Kiều Kiều, đến rồi, lại ngẩn người gì vậy?”

Cậu nhóc trước mặt vẫy tay trước mắt tôi một lúc lâu, tôi mới hồi thần lại.

Quán net nằm trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu và chật chội, mấy thanh niên nam nữ qua lại không ngớt, không khí ngập mùi thuốc lá, rác rưởi đầy dưới chân.

Tôi ghét cái môi trường này.

Hôm qua sao tôi lại đi lang thang tới chỗ này? Sao lại bước vào con hẻm đó, vào cái quán net kia?

Tôi nhớ rõ bên trong quán net cũng bẩn thỉu, chật chội, ồn ào.

Tôi chùn bước.

Tôi xuống xe, móc vài tờ tiền đỏ từ túi ra đưa cho cậu nhóc: “Các cậu đi ăn nướng đi, tôi không đi nữa. Sau này cũng đừng đến trường đón tôi nữa.”

Ngoài Trần Khoáng ra, mấy người khác đều ngơ ngác.

Cậu nhóc gãi đầu, mắt lộ vẻ bối rối: “Là vì lúc nãy bọn tôi trêu cậu à? Xin lỗi, bọn tôi không có ý xấu đâu, chỉ là quen miệng thôi.”

“Không phải.” Tôi nói, “Ở độ tuổi này, chúng ta không nên đến mấy nơi như vậy. Các cậu đi ăn đi, đừng tới tìm tôi nữa. Chúng ta nên học hành cho tốt. Tạm biệt.”

Tôi nhét tiền vào tay cậu nhóc, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, bảo tài xế đưa tôi về trường.

Tài xế nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm: “Em là học sinh trường Nhất Trung?”

Tôi chỉ vào phù hiệu trên đồng phục màu xám xanh, gật đầu.

Tài xế lái xe: “Chắc là học sinh dự thính đúng không? Mấy cậu khi nãy là bạn cũ à?”

“Không, mới quen hôm qua thôi.”

Tài xế nói: “Cô bé à, sau này đừng tới khu đó nữa, nơi đó phức tạp lắm. Bố mẹ em bỏ tiền cho em học ở Nhất Trung chẳng dễ dàng gì đâu, học cho tốt mới là cách báo đáp họ.”

Tôi lại nhớ tới câu hỏi ban nãy.

Đúng vậy, ở độ tuổi này, tôi nên học hành chăm chỉ mới đúng.

Tôi vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, thấy đám bạn kia đã đi vào trong hẻm, chỉ còn Trần Khoáng đứng nguyên tại chỗ.

Cậu đang nhìn tôi.

Tôi không hiểu ánh mắt đó là gì. Xe càng chạy xa, cậu cũng dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tài xế đưa tôi đến chỗ tôi đã trèo tường ra ngoài. Tôi trả tiền xe, rồi lại hì hục trèo tường vào trong.

Không hiểu sao, lần trèo vào này lại cảm thấy dễ hơn hẳn lúc trèo ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play