Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Chương 3

Hồi nhỏ, ước mơ của tôi là kiếm được thật nhiều tiền giống bố. Bây giờ cũng vậy. Vậy nên tôi muốn học giỏi, thi vào một trường đại học tốt, học tài chính, rồi kiếm thật nhiều tiền.

Anh trai tôi nghe xong rất vui: “Kiều Kiều, có mục tiêu là tốt rồi.”

Vừa nói vừa cười, chúng tôi đã về đến nhà.

Mẹ tôi đang xem phim trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra đón.

“Các con yêu quý của mẹ về rồi! Đi học vất vả nhé!”

Mẹ ôm lấy tôi và anh trai thật chặt, nhìn thấy cặp sách trên vai tôi thì ngạc nhiên đến che miệng: “Kiều Kiều, con... con thật sự mang cặp về nhà à?”

Tôi nói: “Mẹ, từ hôm nay trở đi, con cũng muốn trở thành học sinh giỏi giống anh!”

Mẹ nhìn anh trai, ánh mắt như thể đang hỏi có phải tôi bị làm sao không.

Anh tôi liền giải thích giúp: “Mẹ, Kiều Kiều nói thật đấy.”

Mẹ còn đang bất ngờ: “Nhưng hôm qua con còn trốn học đi net mà? Cô chủ nhiệm lớp con còn bảo hôm nay tiết đầu con cũng không có mặt...”

Mẹ lo lắng hỏi: “Kiều Kiều, con bị sốc gì à? Học hành rất vất vả đấy, bố mẹ chưa bao giờ ép con phải kế thừa công ty. Con chỉ cần biết tiêu tiền, sống vui vẻ là được rồi.”

Tôi thấy tư duy của mẹ thật sự có vấn đề, nên nghiêm túc nói: “Mẹ, con nhớ mẹ và bố đều học đại học Q đúng không? Bố từng kể hồi đó mẹ cũng học giỏi, còn cùng bạn bè mở studio nữa. Nếu bố, mẹ và anh đều có thể theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, thì con cũng không thể chỉ làm kẻ ăn bám. Con cũng muốn có mục tiêu, có lý tưởng riêng.”

Mẹ ngẩn người, rồi bất chợt rưng rưng nước mắt, ôm lấy tôi khóc nức nở: “Tuyệt vời quá! Kiều Kiều của mẹ cuối cùng cũng trưởng thành rồi!” Nói rồi còn hôn tôi đánh “chụt” một cái, “Tin vui như thế này mẹ phải gọi báo cho bố con ngay mới được!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì mẹ đã hí hửng cầm điện thoại chạy vào phòng, gọi ngay cho bố – người còn đang tăng ca ở công ty.

Thì ra, mẹ cũng luôn mong tôi có ước mơ, chịu tiến bộ.

Anh trai tôi lắc đầu, xoay người đi về phòng.

Tôi chợt nhớ ra chuyện gì, liền chạy theo: “Anh, bây giờ em cũng có mục tiêu rồi. Anh cũng nên mạnh dạn theo đuổi ước mơ của mình đi.”

Bước chân anh khựng lại.

Tôi biết, anh trai không hề muốn kế thừa tập đoàn.

Thật ra, anh ấy mới là người sinh sau.

Nghe dì Trần nói, tôi sinh trước anh năm phút, nhưng bố mẹ vì muốn tôi có một người anh trai để che chở, nên quyết định nói rằng anh là anh cả, còn tôi là em gái — người cần được chăm sóc. Cùng lúc đó, họ cũng hy sinh luôn sở thích của anh.

Anh tôi thích lịch sử, từng ước mơ trở thành nhà khảo cổ.

Hồi nhỏ, tôi thường thấy anh đọc sách và xem phim tài liệu về lịch sử, địa lý. Anh còn hay kể chuyện lịch sử cho tôi nghe. Tất nhiên là tôi nghe một lát thì ngủ gật, chẳng nhớ nổi gì hết.

Bố tôi lại cho rằng lịch sử chỉ nên là sở thích, ép anh xem tạp chí và chương trình tài chính, buộc anh học đủ lớp học thêm về toán lý, muốn rèn luyện anh trở thành người kế nghiệp hoàn hảo cho tập đoàn.

Anh từng phản kháng.

Năm lớp 8, tôi vô tình nghe được anh và bố cãi nhau trong thư phòng.

Anh bảo ghét mấy môn tự nhiên, ghét tài chính ngân hàng. Bố tôi thì nói anh là người kế thừa, phải học những thứ đó.

Anh hỏi ngược lại: tại sao tôi thì có thể không cần học, có thể chơi bời khắp nơi. Bố nói vì tôi là em gái, là con gái, con gái chỉ cần vui vẻ là được. Còn anh là anh trai, là con trai, phải có trách nhiệm bảo vệ và chăm sóc tôi.

Trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy có gì sai, người lớn xung quanh tôi cũng thấy chuyện đó là bình thường.

Những cô chú tôi quen, ai cũng miệng nói ngưỡng mộ bố mẹ tôi vì có con gái, nhưng hầu hết đều dừng lại sau khi có một cậu con trai, bảo là vì không nỡ để vợ sinh thêm.

Ngay cả khi chỉ có con gái, họ cũng thường muốn sinh thêm một cậu con trai. Rất ít người chịu bỏ công nuôi con gái để kế nghiệp.

Trong mắt họ, con gái nên được cưng chiều như công chúa, chẳng cần làm gì cả — cha mẹ, anh em, chồng sẽ lo hết mọi thứ.

Họ không hẳn trọng nam khinh nữ, giống như bố mẹ tôi vậy, thật sự rất yêu thương tôi. Chỉ là... họ như bị lập trình sẵn: con gái thì phải được nuôi theo cách đó.

Nhưng bây giờ, tôi muốn phá vỡ cái “chương trình” ấy.

Anh quay người lại, nói: “Kiều Kiều, em đừng chỉ nói suông. Phải hành động. Phải có thành tích.”

Tôi gật đầu chắc nịch: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”

Từ tối hôm đó, tôi chính thức lao vào học hành.

Bố mẹ hoàn toàn ủng hộ, thuê cho tôi gia sư giỏi nhất. Nửa ngày nghỉ mỗi tuần của tôi cũng đều dành để học cùng họ.

Kỳ thi hàng tháng đầu tiên dĩ nhiên tôi chẳng làm tốt. Dù sao tôi mới bắt đầu học được có hai ngày. Nhưng ít ra, hai câu trắc nghiệm đầu tiên trong đề toán, tôi không còn phải đoán mò nữa.

Tôi đã chơi hơn mười năm, ngoại trừ ngữ văn và tiếng Anh, mấy môn còn lại gần như không có nền tảng. Không, phải nói là hoàn toàn không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play