Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

02

Chúng tôi tìm đại một văn phòng luật sư bên đường, hỏi cách chia tài sản.

Luật sư nói, nếu có bằng chứng chứng minh bố tôi chuyển nhượng tài sản, thì tòa sẽ xét xử công bằng.

Nghe dễ, làm mới khó.

Mẹ tôi không học hành nhiều, chuyện ghi chép sổ sách đều do bố tôi quản, muốn tìm bằng chứng đâu có đơn giản.

Mẹ an ủi tôi, dù sao vẫn còn căn nhà cũ, cùng lắm sống lại như xưa.

"Nhưng mẹ à, cái gì đáng lấy thì phải lấy lại. Sao lại để người ta ngồi mát ăn bát vàng?" Tôi không đồng tình với tính cách cam chịu của mẹ.

Tôi phân tích tình hình: kể cả mẹ có đi làm ngay, cũng không thể chi trả nổi học phí cấp ba và đại học của tôi, nhất là tôi đang học chương trình quốc tế, hoàn toàn phải dựa vào bố.

Vậy nên, chúng tôi quyết định cúi đầu trước thực tế: tôi quay về nhận lỗi với bố.

Về phần mẹ, ly hôn hay không giờ không còn quan trọng, nhưng nếu bố vì muốn danh chính ngôn thuận cho tiểu tam mà phải cưới, vậy mẹ sẽ lợi dụng chuyện đó để mặc cả.

Sau khi tham khảo ý kiến luật sư, mẹ đàm phán thành công, giành được một khoản chia tài sản kha khá.

Đêm hôm bố mẹ ly hôn, tiểu tam dọn thẳng vào nhà.

Có người đến thì ắt có cách đối phó.

Chỉ là bà ta không đến một mình, còn dắt theo một cái "gánh nặng" — một cậu trai trẻ.

Tôi nhìn kỹ — không phải là học bá nổi tiếng lớp tôi, Lâm Tranh sao? Người tôi từng thầm mến ấy.

Không ngờ, hóa ra Lâm Tranh và tiểu tam — Lâm Lệ — lại là chị em ruột.

Nghĩ đến những lần tim tôi đập thình thịch vì hắn, đúng là muốn nôn hết bữa tối hôm qua ra.

03

Lâm Tranh chuyển vào lớp tôi từ học kỳ hai năm lớp mười một.

Tôi chưa từng gặp chàng trai nào sạch sẽ đến vậy: dưới áo đồng phục là chiếc áo polo đơn giản, giày thể thao trắng toát nổi bật hẳn giữa một đám giày dép màu mè chói mắt.

Bạn cùng bàn của tôi thì thầm, chắc chắn Lâm Tranh là thiếu gia nhà giàu, cái áo polo đó là hàng hiệu, bố cậu ấy cũng có một cái, phải đến sinh nhật mới dám mặc.

Lần kiểm tra tháng đầu tiên, Lâm Tranh đứng nhất lớp, ngay lập tức thành thần tượng học tập của cả trường.

Giàu có, đẹp trai, học giỏi thì cũng thường thôi, thêm vào đó, thân thế thảm thương càng khiến cậu ấy trở thành nhân vật "nam chính ngược tâm" tiêu chuẩn: mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nương tựa với chị gái.

Trời ạ, đúng kiểu "mỹ cường thảm", kích thích bản năng bảo vệ của mọi cô gái.

Ngoài ra, cậu ấy còn nói tiếng Anh lưu loát, nghe đâu được chị gái thuê gia sư nước ngoài dạy kèm. Cũng nghe nói hồi nhỏ học piano, sau này vì việc học mà từ bỏ. Sau khi được cô giáo dạy nhạc thuyết phục, mới quay lại luyện tập, đặc biệt là bài "White Christmas" trong buổi tiệc Giáng Sinh, quét sạch một đám fan nữ lẫn fan nam.

Giờ nghĩ lại, aaaaa — học ngoại ngữ, chơi piano, tiền ai chi? Là tiền nhà tôi đó!

Nghĩ đến lúc trước tôi còn ngốc nghếch mua nước, mang đồ ăn sáng cho cậu ta, còn tự ảo tưởng cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khác biệt... Ha, lúc ấy chắc hắn chỉ đang nhìn tôi như nhìn trò hề thôi!

Dùng tiền nhà tôi để dựng hình tượng, thật biết diễn trò mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play