Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

01

Đàn ông có tiền thì dễ hư hỏng, câu này đúng là để tả bố tôi.

Bố mẹ tôi nhờ vận may, bắt trúng làn sóng Internet, livestream bán hàng kiếm cả chục triệu tệ.

Thế là ông bố vốn thật thà, ít nói, như được khai thông kỳ kinh bát mạch, không những biết nuôi tiểu tam mà còn học được cách tẩu tán tài sản.

Hôm đó tiểu tam ôm bụng bầu tìm đến tận cửa, mẹ tôi vẫn còn đang cặm cụi đóng gói hàng.

"Cái chỗ này mùi ghê quá. Cường ca đâu, tôi tìm Cường ca." Bà ta vừa bịt mũi vừa tỏ vẻ khinh thường.

Bố tôi nghe có người tìm thì vội vàng từ đống kệ hàng chui ra.

Bà ta thấy bố tôi thì lập tức nhào tới ôm lấy: "Cường ca, em đến thăm anh đây!"

Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao năm, khỏi cần nói, đây chắc chắn là tiểu tam. Nhưng tôi cũng chẳng lo lắng.

Tài sản của bố mẹ tôi bây giờ, chia đôi thì mỗi người cũng đủ tự do tài chính.

Ai ngờ bố tôi đã sớm tẩu tán tài sản, tài sản chung giờ chỉ còn căn nhà cũ nát.

Mẹ tôi học chưa hết tiểu học, gặp chuyện như thế chỉ biết khóc, vừa khóc vừa tiếp tục đóng gói hàng.

"Đừng gói nữa, gói cũng toàn để người khác kiếm lời thôi!"

Tôi tức điên, đá tung đống hàng trước mặt mẹ.

"Mày đá cái gì hả!" Tiểu tam ôm lấy bố tôi, làm ra vẻ đau lòng, "Mấy cái hộp đẹp thế mà cũng nỡ đá hỏng."

Tôi nhìn cái túi hàng hiệu trong tay bà ta, cười lạnh: tiêu tiền của bố mẹ tôi thì không nương tay, vậy mà tiếc vài cái hộp giấy.

Nhìn thấy ánh mắt tôi liếc cái túi, tiểu tam cười khẩy: "Sinh nhật, Cường ca tặng đấy. Em phải tặng nguyên bộ nước thần SA mới đổi được cái này."

Tôi quay sang nhìn mẹ mình — mái tóc xơ xác, khóe mắt đầy nếp nhăn, đôi bàn tay đầy vết thương — tự dưng thấy đau lòng.

Cảnh này hoàn toàn không giống bị tập kích, mà giống như đã sắp đặt từ trước.

Tôi tìm hộp khăn giấy ném cho mẹ: "Lau nước mắt đi." Sau đó thô bạo đẩy mạnh tiểu tam một cái: "Chảnh cái gì chảnh?"

Có bố tôi đỡ, bà ta không sao cả. Nhưng không ngờ, bố tôi lại vì tiểu tam mà tát tôi một cái: "Dì Lâm đang mang thai em trai mày đấy!"

"Em trai tôi?" Tôi lau má bên bị đánh, lạnh lùng nói, "Mẹ tôi chỉ sinh một đứa. Đứa do tiện nhân sinh, ai thích nhận thì nhận."

"Đồ súc sinh!" Bố tôi giơ tay định đánh nữa.

Tôi không sợ: "Có giỏi thì đánh đi. Xem ông đánh tiếp được đứa con gái này, hay đứa con hoang trong bụng bà ta không ra đời nổi!"

"Mày!" Bố tôi nghẹn lời, quay sang chửi mẹ tôi: "Xem bà dạy con gái thành cái dạng gì!"

"Con tôi thế nào cũng tốt hơn ông ra ngoài ăn vụng!" Mẹ tôi cũng nổi cơn: "Ông không có tư cách mắng con gái tôi!"

Không muốn nhìn mặt bọn họ đắc ý thêm nữa, tôi kéo tay mẹ chạy thẳng ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play