____________

Chu Thanh Bách bên kia im lặng một lúc, Giản Lật lúc này mới phản ứng lại được hắn vừa nói gì, liền cuống quýt sửa lời:

“Không phải, không phải...”

Chu Thanh Bách lịch sự cười nhẹ, không trêu chọc cậu nữa, chuyển sang chuyện chính:

“Chắc cậu đã biết về chuyện bộ phim song nam chủ rồi. Về bộ phim này, chúng ta nên hẹn một buổi gặp, tôi sẽ đưa kịch bản cho cậu...”

Chu Thanh Bách nói được nửa câu thì đột ngột ngừng lại, Giản Lật mơ hồ nghe thấy bên kia điện thoại dường như có người khác đang nói chuyện, âm thanh quá nhỏ nên không nghe rõ.

Rất nhanh sau đó, Chu Thanh Bách đổi lời một cách tự nhiên:

“Về bộ phim này, hy vọng cậu có thể tới thử vai...”

"Thử vai?" Giản Lật theo phản xạ hỏi lại.

Thì ra vai nam chính vẫn chưa được chốt sao? Vậy chuyện studio của Dụ Thành và Dương Nhứ công bố trên Tấn Thanh là sao?

Chẳng lẽ chỉ là để giải quyết khủng hoảng dư luận lần này?

"Đúng vậy, là thử vai. Cậu biết đấy, với tình hình hiện tại, tham gia bộ phim này là lựa chọn sáng suốt nhất với cậu... Không, là thử vai cho bộ phim này." Chu Thanh Bách nói tiếp, đến cuối câu lại có vẻ hơi bất đắc dĩ.

Giản Lật cũng nghe mà thấy hơi mơ hồ, cảm thấy lời của Chu Thanh Bách có gì đó mâu thuẫn.

Cuối cùng, cậu và Chu Thanh Bách hẹn ngày mai đi thử vai, địa điểm là ở chính studio của Dụ Thành.

Cúp điện thoại xong, Giản Lật suy nghĩ một chút rồi gọi cho Vạn Đào, nhưng bên kia vẫn đang bận máy.

Một lát sau, Vạn Đào gọi lại.

“Chốt rồi hả?”

Giản Lật chần chừ nói:

“Là người đại diện của Dụ Thành liên hệ với tôi, bảo tôi mai tới thử vai.”

Vạn Đào nghe xong cũng không tỏ ra ngạc nhiên:

“Thử vai thì cứ thử thôi, chắc là muốn đánh giá cậu. Tối nay cố gắng chuẩn bị kỹ, mai thử vai hết sức mình là được.”

Cúp máy xong, Vạn Đào lướt chuột xem lại hợp đồng phim Dương Nhứ gửi tới, trong mục vai nam chính có một tên là Giản Lật.

Hắn không rõ tại sao bên Dụ Thành và Dương Nhứ lại giấu Giản Lật rồi còn yêu cầu cậu đi thử vai, nhưng nếu đoán thì cũng không khó — chắc chắn có liên quan đến chuyện xảy ra trong năm mất trí nhớ kia.

Nếu không phải Giản Lật từng gây chuyện, Vạn Đào tuyệt đối không để cậu và Dụ Thành dính líu với nhau.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã phát triển theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Nói là bảo Giản Lật chuẩn bị cho tốt, nhưng cậu chưa từng đóng phim điện ảnh, có thể làm được cũng chỉ là thức trắng đêm xem vài bộ phim của Dụ Thành.

Những bộ phim đó cậu đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, lúc rảnh rỗi còn lấy ra xem như giết thời gian, chỉ là gần một năm nay thì ít xem hơn.

Giản Lật từng là fan của Dụ Thành — cũng không hẳn là fan, chỉ là rất thích phim của Dụ Thành.

Dụ Thành vào nghề đã bảy năm, mỗi bộ phim của hắn Giản Lật đều từng xem qua.

Trong trí nhớ trước khi mất trí, Giản Lật và Dụ Thành chưa từng có bất kỳ giao thiệp gì. Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dù cùng hoạt động trong một giới, họ cũng chưa từng gặp nhau.

Nhưng sau khi mất trí một năm, Giản Lật lại thường xuyên chạm mặt Dụ Thành. Dụ Thành chưa bao giờ cho cậu sắc mặt tốt, lâu dần, tình cảm mến mộ trong lòng Giản Lật cũng phai nhạt, đến cả phim của Dụ Thành cậu cũng chẳng buồn xem.

Xem đến đoạn sau, Giản Lật không biết từ lúc nào đã ngủ quên. Trong đầu vang lên âm thanh cơ giới của hệ thống mà cậu không hề nghe thấy:

“Tiến độ chữa trị hệ thống: 50%. Tuyến hảo cảm vẫn chưa chữa trị hoàn tất ——”

Ngày hôm sau, Giản Lật đến studio của Dụ Thành từ sớm.

Chu Thanh Bách nói là thử vai, quả nhiên không lừa cậu.

Studio của Dụ Thành đã có rất nhiều người tới thử vai, mỗi người đều được phát hai tờ giấy. Cậu nhìn thấy không ít tiểu sinh nổi tiếng trong giới, thậm chí còn có vài diễn viên thực lực đã có tiếng.

Giản Lật vừa đến, đã có nhân viên phát cho cậu bản kịch bản ngắn.

Cậu cầm kịch bản đi đến một góc, rõ ràng cảm giác được từ khi mình đến, bầu không khí hiện trường có chút vi diệu.

Mấy diễn viên trẻ đều đồng loạt nhìn sang, ánh mắt mang theo chút địch ý.

Trong tất cả người thử vai hôm nay, chỉ có mình Giản Lật là chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất.

Cậu không dám lơ là, cúi đầu đọc kịch bản thật kỹ.

Nếu cuối cùng không giành được vai nam chính trong bộ phim song nam chủ này, cậu nhất định sẽ trở thành trò cười trong giới.

Giản Lật tựa vào vách tường, cúi đầu xem kỹ hai tờ kịch bản mỏng. Nội dung không quá phức tạp, nhưng cảm xúc thì rất mãnh liệt.

Cậu đọc rất chăm chú, miệng lẩm bẩm lời thoại theo kịch bản, hoàn toàn không chú ý đến việc hiện trường vốn ồn ào nay đã yên tĩnh đi nhiều.

“Kéo hắn lại gần... ngón tay cái miết chặt lấy môi hắn... Hả? Môi? Hơi thở quấn quýt...”

Nội dung trong kịch bản khiến mặt Giản Lật đỏ bừng, cậu không dám tưởng tượng lát nữa sẽ phải diễn thế nào, lại còn diễn trước mặt nhiều người như vậy.

Cậu buộc bản thân gạt bỏ sự bối rối, nhắm mắt lẩm nhẩm lời thoại, tưởng tượng bối cảnh, vừa tưởng tượng vừa theo nhịp lời kịch di chuyển lùi lại.

"Tôi không yêu anh! Sự quan tâm của anh chỉ khiến tôi phát chán, dục vọng chiếm hữu của anh làm tôi không thở nổi, từng giây từng phút bên anh đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”

Cậu lùi lại hai bước, không ngờ lại dẫm trúng người phía sau, lời thoại bị nghẹn, lảo đảo suýt té ngã.

Một bàn tay vững vàng đỡ lấy cậu, từ trên đầu vang xuống một giọng nói trầm thấp mang theo chút giận:

“Giản Lật, sao lúc nào em cũng hấp tấp như vậy!”

Giản Lật mở to mắt, quay đầu thì thấy Dụ Thành đang cúi xuống nhìn cậu, đôi mắt đen sâu, áp lực tràn ngập.

Dụ Thành giữ lấy cánh tay cậu, ngực gần như dán sát vào lưng cậu.

Giản Lật chớp mắt, đôi mắt hạnh lộ ra vài phần hoang mang, vành tai đỏ lên thấy rõ.

Cậu mấp máy môi, không nói nên lời.

Dụ Thành khẽ nhíu mày, buông tay ra, lại liếc nhìn kịch bản đang bị cậu siết chặt trong tay, lạnh giọng nói:

“Nếu em không qua được buổi thử vai này, dù phòng làm việc đã phát thông cáo, tôi cũng có thể thay người bất cứ lúc nào.”

Giản Lật ngây ra gật đầu, đến khi Dụ Thành đi xa rồi mới hoàn hồn.

Hung dữ cái gì chứ…

Hệ thống lên tiếng:

“Ký chủ, nhắc nhở cậu đang trong nhiệm vụ công lược, tốt nhất nên tiếp xúc nhiều hơn với mục tiêu công lược để tăng độ hảo cảm.”

Giản Lật ngẫm nghĩ, do dự một lát nhưng vẫn không đuổi theo, sợ rằng đuổi theo lại thành phản tác dụng.

Chẳng bao lâu sau, buổi thử vai bắt đầu. Giản Lật nhìn thấy Dụ Thành bước lên sân khấu, lúc này mới biết thì ra chính hắn sẽ diễn thử cùng mình.

Đạo diễn bộ phim — Dương Nhứ — cũng có mặt, đang ngồi dưới sân khấu. Khi nhìn thấy Giản Lật, còn gật đầu với cậu một cái.

Nghĩ đến hai tờ giấy mỏng chứa đầy lời thoại kịch tính và những động tác kéo kéo ôm ôm, tai Giản Lật vốn đang hồng chưa kịp hạ nhiệt, giờ lại càng đỏ hơn, lan cả lên mặt và cổ.

Thì ra đóng phim là như vậy sao?

Vừa thử vai thôi mà đã gay cấn thế này rồi à? 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play