Ninh Phù khẽ khựng lại, cảm nhận được hai đạo ánh mắt đồng loạt dừng ở mình, nàng cố giữ vẻ thản nhiên, chậm rãi cất tiếng:
"Đem người trong thủy lao đưa ra, sau đó truyền quân y lập tức trị thương. Nếu người kia cứ thế bỏ mạng, chẳng phải công chúa Nan Vĩnh sẽ lại lấy cớ thoái thác, từ chối trách nhiệm hay sao?"
Nghe vậy, Trần Giác nhìn sang Ninh Kiệt, thấy hắn không dị nghị, liền nhận lệnh:
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi thủy lao thả người."
"Khoan đã." Ninh Phù ngăn lại, đưa tay kéo lấy cánh tay Ninh Kiệt, khẽ giãi bày, "Nhị ca, lần này ta cùng Trần phó úy đi là được. Việc thuần nô kể từ hôm nay xem như khởi đầu, huynh không cần đi theo nữa."
"Hôm nay?" Ninh Kiệt chau mày, ngẫm nghĩ hồi lâu, có phần do dự, nhưng thấy Trần Giác đồng hành cũng yên tâm phần nào, liền gật đầu dặn dò, "Được, Đông Cung còn chính sự, ta cũng không thể trì hoãn lâu. Nhưng muội phải chú ý an toàn, nếu đối phương có hành động ác ý, tuyệt đối không được nương tay mà lưu lại tính mạng hắn."
"...Vâng." Ninh Phù dịu giọng đáp. Nàng hiểu ý tứ câu sau của huynh trưởng, không chỉ căn dặn nàng mà kỳ thực là ngầm nhắn với Trần Giác: lúc cần thiết, có thể hạ sát chiêu. Dù vậy, nàng tuyệt đối không để tình huống ấy xảy ra.
Ninh Kiệt rời đi. Ninh Phù cùng Trần phó úy đồng hành đến thủy lao.
Qua hơn mười tầng bậc đá sâu hun hút, tầm mắt quanh lao dần trở nên mờ tối, chỉ còn ánh nến âm u nửa sáng nửa tàn miễn cưỡng chiếu rọi. Càng đi sâu, không khí càng thêm ẩm đục, Ninh Phù bất giác đưa tay che mũi. Trong lao tràn ngập mùi ẩm mốc và tanh nồng của máu tươi, khiến người ta buồn nôn. Giày vải thêu ở chân nàng cũng bị ướt đẫm, mỗi bước đi đều khó chịu vô cùng.
Thấy thế, Trần Giác vội lên tiếng:
"Chi bằng điện hạ dừng lại ở đây, để thuộc hạ vào thủy lao dẫn người ra."
Ninh Phù lắc đầu, cố chấp đáp:
"Không cần, ta muốn tự mình đi."
Đến tận đáy thủy lao, ánh sáng càng tối, độ ẩm càng tăng. Nàng không rõ trong lao còn giam giữ những ai, chỉ biết càng đi sâu, tiếng nức nở, rên rỉ lại càng rõ rệt, rợn người. Nàng bất giác nhắm mắt, cố bước nhanh đuổi theo Trần phó úy.
Trần Giác dừng lại trước một cửa lao, ra hiệu quân sĩ mở khoá rồi lớn tiếng quát:
"Vẫn còn thở? Không chết thì mở mắt cho ta."
Ninh Phù nín thở bước đến, chỉ thấy trong nước bẩn nơi đáy lao, có một nam nhân tóc tai rũ rượi, hai tay bị xích sắt trói buộc, máu me đầy tay, lại còn phải chống lên tường mà cố định thân mình. Hắn không nhìn nàng lấy một lần nhưng nàng lập tức nhận ra: hắn chính là người nàng đang tìm.
Nàng vừa định ra lệnh Trần Giác cởi trói, chưa kịp mở miệng, Trần Giác đã nhặt gậy gỗ đánh xuống, giận dữ quát:
"Loại súc sinh man rợ. Còn dám giả chết?"
Gậy vừa giáng, không ngờ nam nhân kia chỉ nghiêng đầu tránh, cả quá trình không hề mở mắt, dường như chỉ dựa vào âm thanh mà tránh đòn chuẩn xác.
Ninh Phù thầm kinh ngạc. Nàng biết thương thế trên người hắn là thực, nhất là vết thương ở vai phải đã mưng mủ, gần như thối rữa. Thế nhưng hắn, vì sao lại có thân thủ tốt như thế?
Trần Giác mặt liền sa sầm, định giáng thêm một gậy nữa nhưng bị Ninh Phù giơ tay ngăn lại. Hắn sợ đụng tới công chúa, đành buông tay, cố nén giận, lạnh lùng nói:
"Dám diễn trò trước mặt Ngũ công chúa, xem ra ngươi thật không muốn sống nữa."
Những tưởng đối phương vẫn làm thinh, ai ngờ hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mở ra, xích sắt nhẹ rung.
Ánh mắt hắn lướt qua Trần Giác đầy khinh thường rồi dừng lại trên người Ninh Phù đứng phía sau.
Ninh Phù cũng lặng lẽ nhìn lại, như bị áp chế không dám cử động, đầu ngón tay khẽ run.
Ánh mắt kia nàng từng thấy qua - dữ dội, hung tàn, tựa dã thú bị giam trong lồng, oán hận nhân loại, chỉ mong được xé xác, hút máu cho hả dạ.
Hắn... muốn giết nàng.
Giờ khắc này, Ninh Phù mới hiểu ra, ánh nhìn hôm trước của hắn mang theo bao nhiêu sát khí.
Dưới ánh mắt như muốn nuốt chửng ấy, nàng bất giác nuốt nước bọt, lùi nửa bước, giấu mình sau lưng Trần Giác. Trái tim rối rắm, đập loạn không ngừng.
Từ trước đến nay, nàng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cũng chưa bao giờ cảm nhận địch ý rõ ràng đến thế. Dù sợ hãi nhưng khi thấy Trần Giác lại muốn giơ gậy lên, nàng vẫn cắn răng bước tới.
Chậm rãi đi đến bên bờ nước, nàng ngồi xổm xuống, thử thăm dò. Thấy hắn không có phản ứng bài xích, mới gom đủ dũng khí, nhẹ nhàng nói:
"Ngươi không cần oán hận ta như vậy. Ta sẽ không làm hại ngươi. Ngươi đi theo ta, ta sẽ tìm quân y chữa thương cho ngươi, được không?"
Thấy hắn vẫn không đổi sắc, nàng chần chừ, lại nghiêng mình tới gần, tránh ánh mắt Trần Giác, dịu giọng:
"Ta là đang cứu ngươi. Đi theo ta đi, so với việc tiếp tục bị dày vò ở đây, chẳng phải tốt hơn sao?"
"...Công... chúa?"
Nghe vậy, người kia ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười lạ lùng, thấp giọng lẩm bẩm. Giọng nói nhỏ đến mức khó phân biệt rõ lời.
"Ngươi nói gì?"
Tưởng hắn đã đồng ý, Ninh Phù vơi bớt cảnh giác, nghiêng người xuống gần hơn để lắng nghe. Nào ngờ hắn đột nhiên giật mạnh xích sắt, hất nàng ngã nhào xuống vũng nước bẩn.
Hai tay bị trói, hắn không thể thực sự làm hại nàng, nhưng Ninh Phù vẫn bị kinh hãi. Chân trượt, nàng rơi xuống nước, hoảng loạn giãy dụa vì không biết bơi. Bản năng cầu sinh khiến nàng giơ tay, vô thức ôm lấy cổ hắn để tìm điểm tựa.
Giọng nàng mang theo tiếng khóc nức nở:
"Cứu... cứu ta."
Trần Giác cùng đám thị vệ đều biến sắc, vội vã sai người mở thủy van, hạ mực nước. Thấy công chúa ướt đẫm, bọn họ thức thời quay mặt, không dám mạo phạm.
Cùng lúc đó, Ninh Phù vừa thở dốc, gò má ửng đỏ, không biết là vì kinh hoảng hay vì nhận ra bản thân đang bị kẻ kia nhìn chằm chằm không chút kiêng dè.
Nàng cắn môi, vừa định quát hắn nhắm mắt thì người nọ liền nghiêng đến bên tai nàng, giọng trầm thấp đầy giễu cợt:
"Tiểu công chúa, rốt cuộc là ai cứu ai đây?"