Chỉ Tê điện trang hoàng lộng lẫy.
Cung nhân xếp thành hai hàng chỉnh tề, tay bưng khay ngọc khảm vàng, chầm chậm tiến vào phòng ngủ của công chúa. Trên khay bày lụa quý thêu kim tuyến, châu ngọc lấp lánh, ánh sáng của bảo vật chiếu rọi cả gian điện.
Trên các án dọc theo lối vào đều là vật phẩm tiến cống mới nhất từ Nan Vĩnh quốc. Nan Vĩnh là nước phụ thuộc của Đại Lễ, hằng năm vào tháng bảy sẽ sai sứ đoàn mang theo vô số trân bảo, vàng bạc, mỹ nhân và nam nô đến tiến cống.
Trong số đó, mỹ nhân phần lớn được phân vào phủ của các vị đại thần hoặc quan to hiển hách trong kinh; còn nam nô nếu không được giữ lại trong cung làm người hầu thì cũng bị tuyển chọn vào phủ để các thế gia công tử làm trò tiêu khiển khi luyện võ. Riêng các vật phẩm tiến cống khác như châu báu, gấm vóc thì hầu hết sẽ đưa vào hậu cung Đại Lễ.
Vì đế hậu đặc biệt sủng ái Ngũ công chúa Ninh Phù nên những vật phẩm quý giá nhất trong đợt tiến cống luôn được ưu tiên đưa tới cho nàng lựa chọn trước. Việc này diễn ra đã lâu nên mọi người đều ngầm thừa nhận đó là quy củ bất thành văn: hễ có lễ vật quý, tất phải qua tay Ngũ công chúa đầu tiên.
Trong Chỉ Tê điện lúc này, sau tấm bình phong lục ngọc trạm trổ, có tiếng nói mềm nhẹ vang lên:
“Chỉ cần giữ lại phần phía trước là được, số còn lại để các tỷ tỷ chọn lựa.”
Vừa dứt lời, Ninh Phù chợt nhớ tới điều gì, vội buông chiếc lược gỗ trong tay, nói thêm:
“Phải rồi, đại tỷ tỷ đang theo hoàng tổ mẫu đi Thiền Hư tự, chỉ sợ chưa về. Phần của nàng cũng nên lưu lại.”
Ninh Phù là ái nữ nhỏ nhất của đế hậu, thân phận tôn quý, được chư phi kính trọng. Các tỷ muội trong cung đều có quan hệ tốt với nàng nhưng duy chỉ với đại tỷ Ninh Cừ là tình cảm sâu đậm hơn cả. Nàng không muốn tỷ tỷ sau khi hồi cung phải chọn phần dư thừa mà người khác không lấy nên mới căn dặn thêm như vậy. Ninh Phù hơi nghiêng người đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi bình phong. Mỗi bước nàng đi, mái tóc dài như thác đổ theo từng cử động nhẹ, vạt váy màu lam đung đưa theo gió, cảnh tượng khiến người khó rời mắt.
Công chúa chưa dụng phấn thoa son, tóc mới vấn được một nửa, dùng trâm nhung nhẹ nhàng cố định, nửa còn lại buông lơi sau lưng, vài lọn tóc mai xõa xuống khiến dung mạo càng thêm quyến rũ. Tuy chưa tô phấn điểm son nhưng ngũ quan diễm lệ đủ khiến hoa e thẹn, trăng ẩn mình.
Ninh Phù nâng váy bước ra, ánh mắt đảo qua khay lễ phẩm trong tay các cung nữ, chậm rãi lên tiếng:
“Đại tỷ tỷ xưa nay thích y phục màu nhạt. Để lại hai xấp lụa màu trắng cùng xanh nhạt. Về phần trang sức, ta thấy chiếc trâm vàng khắc chim oanh trong khay của A Tú hợp mắt, cũng lưu lại.”
“Dạ công chúa.” Các cung nữ đồng thanh đáp lời rồi hành lễ lui ra khỏi chính điện, chỉ còn lại hai thị nữ thân cận của công chúa là Đông Mai và Giác Liên.
Cửa điện vừa đóng lại, Đông Mai liền cẩn thận thu xếp các vật phẩm vào kho, cười nói:
“Công chúa chọn đồ cho mình thì tùy ý nhưng lựa cho trưởng công chúa lại rất dụng tâm. Công chúa đúng là luôn tâm niệm tỷ tỷ.”
Ninh Phù trở lại ngồi trước gương, việc trang dung cho công chúa do Giác Liên đảm nhận. Lúc này nàng ta đang quỳ một bên, khéo léo chải chuốt mái tóc dài, nghe vậy cũng phụ họa:
“Còn cần phải nói? Công chúa hôm qua cứ mãi than thở hậu cung buồn tẻ, hối hận vì không cùng Thái hậu nương nương tới Thiền Hư tự dâng hương.”
Đông Mai sắp xếp xong, vòng qua bình phong vào nội thất:
“Công chúa chỉ nói ngoài miệng thôi. Thiền viện tịch mịch như vậy, nếu ở lâu không chừng lại khiến công chúa sinh u sầu.”
Hôm nay Ninh Phù phải thức dậy sớm để tiếp nhận lễ phẩm. Nàng vừa ngồi xuống đã ngáp một cái, còn mang theo chút buồn ngủ. Lúc này nghe hai nha đầu vừa nói vừa cười, cơn mệt mỏi liền tan biến:
“Được lắm, sáng sớm chưa ăn gì mà tinh thần các ngươi vẫn tốt như vậy, còn lấy ta ra đùa giỡn.”
Đông Mai và Giác Liên liếc nhau, vội vàng nhận lỗi xin tha.
Ninh Phù cũng không so đo, nàng nhìn mình trong gương, khẽ nghiêng trái phải ngắm nghía, sau đó giơ tay tự điều chỉnh chiếc trâm hoa:
“Thôi, niệm tình các ngươi khéo tay, lát nữa cứ đến chọn mấy thứ yêu thích trong lễ phẩm tiến cống đi.”
Ninh Phù vốn rộng rãi, ban thưởng cho hạ nhân chỉ trong một lời, có khi ngay cả những phi tần bậc cao cũng chưa chắc đã bằng nàng.
Hai thị nữ mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Ninh Phù thu lại tầm mắt, vừa nghĩ đến lễ vật, chợt nhớ ra một chuyện:
“Nghe nói trong đoàn sứ Nan Vĩnh lần này có một vị công chúa theo cùng, tính tình cứng đầu, mới vào thành đã cùng Tạ Ngôn Sanh tranh chấp, sau đó hẹn tỉ thí. Chuyện này là thật?”
Thị nữ các cung vốn có giao hảo với nhau, tin tức đến tay thường nhanh hơn chủ tử, vậy nên Ninh Phù mới hỏi các nàng.
Quả nhiên Giác Liên đã nghe qua, liền đáp:
“Có vẻ như chuyện đó đã đến tai bệ hạ, người cũng không trách phạt gì, chỉ nói anh hùng không nhường nữ nhân, hai người tỉ thí võ nghệ cũng không sao. Người còn cho phép tổ chức đấu lôi đài ở ngoài thành."
Ninh Phù kinh ngạc:
“Đấu lôi đài? Làm lớn như vậy?"
Đông Mai phụ họa:
“Tạ cô nương là khuê hữu của công chúa, hoàng thượng quan tâm nàng ấy cũng là điều hiển nhiên. Tạ thị là danh môn võ tướng, rường cột của Đại Lễ, Tạ cô nương cũng tinh thông võ nghệ, hẳn không thua kém ai. Công chúa đừng nên lo lắng. Huống hồ vị công chúa Nan Vĩnh kia chỉ là người nước nhỏ, chẳng đáng lo.”
“Đúng đúng, đến khi đó đấu lôi đài ở ngoại thành hẳn sẽ náo nhiệt vô cùng" Giác Liên phấn khởi nói.
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Phù lại không nhẹ nhàng như hai nha đầu. Các nàng không biết, nửa tháng trước Tạ Ngôn Sanh dẫn binh tiêu diệt tặc phỉ ở Tung Sơn, không may bị tên độc xuyên qua vai. Mọi người đều tưởng nàng đã khỏi nhưng chỉ mình Ninh Phù biết rõ, ám tiễn kia mang độc, Ngôn Sanh hiện đang dưỡng thương, bả vai vẫn chưa lành.
Lần này công chúa Nan Vĩnh rõ ràng không mang hảo ý mà đến. Ngôn Sanh có thương tích trong người. Trận đấu võ này, nàng ấy rốt cuộc phải đối phó thế nào?