Sự tình xảy ra trên lôi đài rất nhanh liền truyền vào trong cung.

Tại Sùng Chính điện, Đại Lễ Hoàng đế Ninh Hồng cùng Hoàng hậu Phó thị đều mang sắc mặt u sầu. Phù nhi nhất thời xúc động mà quyết định, quả thật khiến họ khó xử. Nữ nhi từ nhỏ được nâng niu nuôi lớn, cưng chiều như châu báu, nay lại phải tiếp xúc với đám nô lệ ti tiện, hỏi sao có thể an tâm?

Nhưng việc đã tới nước này, Ninh Phù ở trước mặt quần thần mở miệng hứa hẹn, chẳng những quân sĩ trong doanh đều là nhân chứng mà người Nan Vĩnh lại càng đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào. Nếu lúc này nuốt lời, e rằng bọn họ quyết không chịu bỏ qua dễ dàng.

Ninh Kiệt ngồi ở sườn vị, trầm ngâm một lát rồi chủ động bước ra nhận lỗi:

“Phụ hoàng, mẫu hậu, lần này là nhi thần sơ suất, tự mình dẫn Phù nhi xuất cung, lại không lường trước hậu quả, xin phụ hoàng mẫu hậu trách phạt.”

Phó hoàng hậu lắc đầu, khẽ thở dài rồi nhìn sang Hoàng đế:

“Việc này không thể hoàn toàn trách ngươi. Phù nhi xưa nay quen được nuông chiều, dù ngươi không thuận, đợi nàng đến cầu hoàng thượng, e rằng cũng chẳng bị từ chối. Muốn trách, cũng chỉ trách công chúa Nan Vĩnh, đường đường là nữ tử danh môn, sao lại ngang ngược dữ dằn như vậy.”

“Đúng rồi, Tạ gia nhị cô nương thương thế ra sao?” Phó hoàng hậu hỏi tiếp.

Ninh Kiệt đáp:

“Chưa tổn thương đến gân cốt nhưng vết thương cũ bị tái phát, e rằng phải dưỡng bệnh trong một khoảng thời gian dài mới có thể hồi phục như cũ.”

Ninh Hồng trầm giọng:

“Tạ tướng quân diệt phỉ có công, lần này lại bị thương vì thể diện Đại Lễ, thật đáng khen ngợi. Kiệt nhi, việc này giao cho ngươi. Truyền lệnh Thái Y Viện, nhất định không được chậm trễ, dùng thuốc tốt nhất, chăm sóc chu đáo. Thêm nữa, ngươi đến quốc khố lĩnh tượng đầu hổ nạm vàng khảm ngọc ban cho Tạ tướng quân, thay quả nhân ban thưởng.”

Ninh Kiệt tuân mệnh, xong lại do dự hỏi:

“Còn việc của Phù nhi, phụ hoàng đã có quyết định?”

Vừa lúc ấy, cung nữ tâm phúc của Hoàng hậu, Khổng thượng cung được triệu kiến. Nàng hành lễ xong, y phục đoan chính, tư dung nghiêm cẩn. Trong hậu cung, người thật lòng quan tâm đến Ngũ công chúa ngoài Hoàng hậu nương nương, còn có Khổng thượng cung – người nhìn công chúa trưởng thành từ nhỏ. Ngay khi nghe tin Ninh Phù đáp ứng việc thuần nô, Hoàng hậu đã lập tức triệu nàng vào thương nghị.

Phó hoàng hậu mở lời:

“Khổng thượng cung, ngươi đến thật đúng lúc. Bổn cung cùng bệ hạ đang vì việc của Phù nhi mà đau đầu. Ngươi có cao kiến gì, vừa không tổn hại thể diện Đại Lễ, lại có thể khiến Phù nhi không cần tiếp xúc đám ti tiện kia?”

Ninh Hồng cũng đưa mắt nhìn sang.

Khổng thượng cung nghiêng người đáp lễ:

“Bệ hạ, nương nương, xin cho thần được nói thẳng. Việc thuần nô này, thần không cho rằng hoàn toàn vô ích, ngược lại đây là cơ hội hiếm có để rèn luyện tâm tính công chúa.”

Ninh Hồng chau mày:

“Ngươi cứ nói rõ.”

Khổng thượng cung tâu tiếp:

“Thần chứng kiến ngũ công chúa lớn lên, từ nhỏ nàng đã được hai vị sủng ái, nuôi dưỡng như hoa như ngọc. Tuy công chúa xinh đẹp, thiện lương, nhưng tính tình còn mềm yếu, chưa từng trải qua phong sương. Nay tuổi cài trâm đã gần, không bao lâu nữa nàng sẽ phải xuất giá, dọn khỏi cung, tự mình quản lý phủ công chúa. Nếu vẫn giữ tâm tính yếu đuối, e rằng sẽ dễ bị người lừa gạt, khinh thường.”

"Cho nên lần này, nếu để công chúa tự thân trải việc, mài giũa tâm trí, chưa hẳn là chuyện xấu.”

Lời ấy khiến Ninh Hồng và Phó hoàng hậu đều trầm mặc suy nghĩ. Quả thật có lý, nhưng trong lòng vẫn khó yên, nghĩ đến nữ nhi quý báu mình yêu thương nâng niu, giờ lại phải đối mặt với đám nô lệ hèn kém, khó tránh khỏi lo lắng.

Ninh Kiệt cũng có nghi ngại:

“Khổng thượng cung, vậy an toàn của Phù nhi làm sao đảm bảo?”

Khổng thượng cung sớm đã có chuẩn bị, liền ung dung tâu:

“Về việc này, thần đã suy xét chu toàn. Đầu năm nay, bệ hạ từng tự mình phê chuẩn xây phủ cho công chúa. Tuy phủ chưa hoàn thiện nhưng tường viện đã xây xong. Nếu chuyển việc thuần nô đến đây, không những tránh được ánh mắt dị nghị mà thủ vệ tuần phòng cũng dễ bề bố trí, canh giữ nghiêm ngặt, bọn nô lệ kia tuyệt đối không có cơ hội đào thoát.”

“Thêm nữa, nếu điều thêm cung vệ giỏi bắn cung, đóng ở bốn góc cao điểm, thì dù có kẻ dám manh động cũng có thể nhất kích tất sát. Đây tuy là biện pháp cuối cùng nhưng có uy hiếp như vậy, đám nô lệ dẫu hung hãn đến mấy cũng khó mà không dè chừng tính mạng.”

Ninh Hồng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc gật đầu chậm rãi nói:

“Ngươi nói cũng có lý. So với để việc thuần nô diễn ra ở binh doanh hỗn tạp thì an trí trong phủ công chúa rõ ràng ổn thỏa hơn nhiều. Phù nhi cũng chưa xuất các, an bài như vậy coi như giữ trọn danh tiết.”

Phó hoàng hậu cũng gật đầu đồng ý:

“Chỉ là phải dặn kỹ Phù nhi, tuyển người thì phải chọn kẻ trông hiền lành dễ dạy, không thể chọn kẻ hung mãnh thô lỗ, khiến người nhìn mà hoảng sợ. Còn nữa, thủ vệ trong phủ nhất định phải là người tin cậy, không thể có nửa phần sơ suất.”

Ninh Kiệt gật đầu, nhận trách nhiệm:

“Nhi thần nguyện đích thân an bài việc thủ vệ phủ công chúa, cam đoan bảo vệ Phù nhi chu toàn.”

Ninh Hồng nhẹ gật đầu:

“Được, việc này liền giao cho ngươi, quả nhân và mẫu hậu ngươi đều có thể yên tâm.”

“Thần tuân chỉ.”

Vậy là việc Ngũ công chúa Đại Lễ thuần hóa nam nô Nãn Vinh, từ đó mà thành ván đã đóng thuyền.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play