Cách mép giường chỉ nửa bước, Ninh Phù do dự giây lát rồi chậm rãi lấy trong tay ra một lá bùa bình an khác. Sáng nay nàng đến trước mặt sư thái xin lấy, vừa mở miệng liền đòi hai cái, nghĩ lại cũng thấy có phần thất lễ. May mà sư thái từ bi, rộng rãi ban ân, dứt khoát đưa cả hai lá bùa cho nàng.
Thấy hắn đang ngủ say, Ninh Phù không muốn quấy nhiễu, vốn định để lại bùa rồi rời đi. Nhưng khi nàng cúi người xuống, vừa mới duỗi tay đến bên gối hắn, chợt nghe hắn mở miệng hỏi:
“Nghe được cái gì?”
Ninh Phù bị kinh ngạc đến cứng người, vốn tưởng hắn đã ngủ rất sâu. Nàng không đáp lời, chỉ ngẫm nghĩ về ý tứ câu nói kia.
Hắn tưởng nàng là Bách Thanh? Nhưng hiện giờ bọn họ đang an ổn trong phủ công chúa, còn cần dò hỏi điều gì nữa?
Không nghe thấy tiếng đáp, Hàn Tẫn liền nhíu mày, mất kiên nhẫn quát:
“Nói! Không nói thì cút!”
“Là… là ta.” Ninh Phù bị hắn quát một tiếng liền sững sờ, giọng nhỏ hẳn đi, dè dặt đáp lời.
Lúc này Hàn Tẫn mới khẽ nhíu mày, mở mắt ra, thấy người trước mặt là nàng thì trong mắt thoáng hiện vẻ mê mang.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT