Thiên hạ làm gì có nam tử nào dám trắng trợn chạm đến thân thể công chúa? Ninh Phù vốn cao ngạo, đoan trang giữ lễ, lúc này lại âm thầm nghĩ: có lẽ bản thân đối với hắn quá mức khoan dung nhưng lại chẳng hề lùi bước, chỉ xem những hành vi vượt lễ ấy như đặc ân vốn thuộc về thân phận công chúa. Huống chi đáy lòng nàng cũng không hề bài xích.

Hắn bước lên, vẫn nắm tay nàng chẳng chịu buông, mặt nghiêm túc dặn dò:
“Cỏ cá hồi hoà với hoa thố đinh, thứ dược này không những trị vết thương mà còn có công hiệu tiêu sẹo. Trong bảy ngày tới, điện hạ mỗi ngày đều phải đến tìm ta thay thuốc, bằng không, da tuyết lưu dấu, khó mà phục hồi.”

Ninh Phù nghe thế vội vã ghi nhớ, xưa nay nàng luôn yêu quý nhan sắc, lại thêm bản tính ưa đẹp, sao có thể để lưu lại vết sẹo trên da thịt?

Chỉ là A Tẫn đã tỉnh lại, nàng vốn không định mỗi ngày lui tới phủ công chúa. Nhưng giờ muốn trị thương nên đành phải ngày ngày đi một chuyến.

Nàng đáp ứng một cách sảng khoái, nhưng trong lòng lại chẳng hề an ổn. Nhớ tới hắn dịu dàng quan tâm nàng khi thay thuốc mà tâm ý lại hướng về công chúa Nan Vĩnh, nàng bất giác sinh buồn bực hụt hẫng. Thậm chí bực đến nỗi muốn mặc kệ lời hứa, ngày mai dứt khoát không muốn thấy mặt hắn nữa.

Công chúa chưa đến, Bách Thanh mới dám lặng lẽ tiến vào nội thất. Từ lần vô ý khiến chủ tử không vui, đến nay hắn cũng chẳng được đối đãi bằng sắc mặt ôn hoà.

Vào đến trong phòng, thấy thiếu chủ nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt mỏi mệt, Bách Thanh chỉ biết khẽ thở dài. Rõ ràng thân thể đã hư nhược đến cực điểm, vậy mà vì muốn tiểu công chúa nhiều lần ghé thăm nên đã dốc sức hao tâm tổn lực.

Hắn không dám nói lời dư thừa, đành rón rén tiến lên định chỉnh lại chăn đệm, chẳng ngờ vừa mới động tay, thiếu chủ đã đột nhiên mở mắt.

Thì ra thiếu chủ vẫn chưa ngủ, Bách Thanh nhất thời giật mình ớn lạnh, lùi về sau vài bước mới khom người hồi bẩm:
“Hồi thiếu chủ, năm xưa Ung Kỳ quả thực bố trí không ít ám kỳ tại Đại Lễ, nhưng muốn mượn sức, nhất thiết phải tìm được người đứng đầu ám kỳ là Bắc Tu đại nhân. Hiện giờ chúng ta hành động bị hạn chế trong tiểu viện Ngưng Trắc của phủ công chúa, ngay cả xuất phủ cũng không dễ, huống chi là đi tìm Bắc Tu cầu viện. Việc này chỉ sợ không dễ dàng.”

Hàn Tẫn chau mày, hắn tự biết sự tình không dễ xử trí.

Bắc Tu xưa nay hành tung thần bí, ngay đến hắn cũng chẳng biết tên thật hay nơi ở, lại càng không rõ người đó có đang nhậm chức trong triều hay không. Nhưng nếu không mượn được lực lượng ám kỳ ấy, lấy thân thể tàn phế hiện giờ, đừng nói trở về Ung Kỳ, ngay cả bước ra khỏi phủ công chúa cũng là chuyện khó như lên trời.

Ung Kỳ hiện giờ loạn lạc trùng trùng, hắn tuyệt đối không thể lưu lại Đại Lễ quá lâu. Nhưng trước đây vì cầu dược mà khổ sở bôn ba Đông Sùng Tây Du, thương thế ngày càng chồng chất. Dù đã có người vượt ngàn dặm đưa thuốc về Dĩnh Đô nhưng bệnh tình của mẫu thân cùng tiểu muội nghiêm trọng, hắn sao có thể khoanh tay làm ngơ?

U uất dồn nén, Hàn Tẫn chợt ho ra một ngụm máu đen, vẻ thong dong thường ngày trước mặt tiểu công chúa nay chẳng còn sót lại chút gì. Hắn hung hăng nắm lấy thành giường, trầm giọng như nguyền rủa:
“Giết hắn! Giết hắn!”

Bách Thanh thấy chủ tử lại rơi vào cơn ác mộng như bị ma quỷ vây hãm, vội quỳ sụp tiến lên trấn an:
“Chủ nhân. Đại điện hạ đã chết, thù này sớm đã báo. Hiện tại thân thể người trọng thương, nên lấy việc dưỡng thương làm đầu. Tin tức đã được truyền về Dĩnh Đô, Tam điện hạ nhất định sẽ phái người đến đón. Xin người nhẫn nại thêm một thời gian nữa.”

Hàn Tẫn thở dốc hồi lâu, thần sắc có phần dịu đi nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng:
“Sợ rằng ta chết rồi, mới đúng ý nguyện của hắn.”

“Chủ nhân, Tam điện hạ chẳng phải được người một tay nâng đỡ mới có ngày hôm nay…”

“Thì đã sao?”

Hàn Tẫn từ nhỏ đã học được đạo sinh tồn - không dễ đặt lòng tin ở kẻ khác.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play