Bách Thanh trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới chậm rãi đưa tay, ngón trỏ khô gầy run run chỉ về phương hướng bên trong cánh cửa.

Ninh Phù thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong mắt thấp thoáng vẻ nghi hoặc. Nàng không khỏi sinh nghi: dẫu có là bằng hữu thân cận, dù giao tình có sâu đậm thì cũng đồng thân phận, vì sao khi nhìn vào cánh cửa ấy, hắn lại lộ thần sắc cung kính đến mức như vậy?

Đang lúc nàng chưa kịp nghĩ thấu, cánh cửa phòng bỗng hé mở. Chỉ thấy Trình lão ngự y khom mình bước ra, theo sau là một tiểu đồng mang theo rương dược. Sắc mặt ông trầm trọng, không mấy nhẹ nhõm.

Ninh Phù lập tức thu lại tâm tư, không tiếp tục truy hỏi Bách Thanh mà nhanh chóng chuyển sự chú ý. Nàng cất bước đi tới, lại không ngờ Bách Thanh còn gấp gáp hơn, hai ba bước đã vượt qua nàng. Ninh Phù chau mày, ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, lúc này đối phương mới nhận ra mình thất lễ, khẽ cúi đầu lùi lại.

Ninh Phù cũng chẳng muốn so đo, lòng đang nóng ruột, vội hỏi:

"Trình ngự y, tình hình thế nào?"

Trình lão ngự y vốn là trụ cột của Thái Y Viện, tuổi đã cao, sớm nên cáo lão hồi hương, nhưng vì y thuật cao minh, được Thánh thượng giữ lại thêm hai năm. Từ thuở nhỏ, Ninh Phù có đau ốm gì cũng đều do ông khám trị nên từ lâu đã sinh lòng tín nhiệm. Mỗi lần ông mở miệng đều là lời thề như đinh đóng cột, lại pha chút tự phụ, khiến người nghe cũng thêm yên tâm.

Chỉ là hiện nay ngoài hoàng thất, Trình lão rất ít tiếp nhận thăm khám. Nay lại nhận lời Ngũ công chúa đích thân tới xem bệnh cho một tên nô lệ, hẳn là trong cung âm thầm đã nổi lên sóng ngầm.

Nhưng Ninh Phù không quan tâm những điều ấy, trước mắt chỉ lo kết quả. Nào ngờ lần này, thần sắc Trình lão lại vô cùng khó xử, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa như gặp phải điều nan giải. Nàng chờ đợi một lúc lâu mới nghe ông thở dài một tiếng, rồi cất lời:

"Hàn độc ở Tây Du, viêm độc ở Đông Sùng, đồng thời nhập thể, hai độc xung khắc như tằm ăn tằm, nghịch hành huyết mạch. Huống hồ khắp người còn đầy thương tích... Sao lại bị thương nặng đến thế?"

Lão ngự y lắc đầu thở dài, thần sắc nặng nề.

Nghe đến đó, lòng Ninh Phù cũng dâng lên bất an. Hàn độc, viêm độc – nàng xưa nay chưa từng nghe thấy, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Trình lão cũng đủ hiểu đó là chứng độc hiểm ác hiếm gặp. Nàng quay sang nhìn Bách Thanh, chỉ thấy hắn vẫn điềm tĩnh, như sớm đã biết kết cục này, trong lòng nàng lại càng sinh nghi.

Nếu không phải quân chủ Nan Vĩnh thật sự có sở thích hành hạ người thì Tây du và Đông Sùng hai nơi cách nhau ngàn dặm, vì sao hắn có thể cùng lúc nhiễm hai thứ độc dữ này?

Trong lòng suy đoán không rõ, nàng đành hỏi điều cấp thiết nhất:

"Vậy hiện giờ hắn có nguy hiểm đến tính mạng không?"

"Vừa rồi lão thần đã thi châm, cưỡng bức bức độc ra khỏi tâm mạch, nguy hiểm tạm thời vượt qua. Dưỡng thêm ít ngày sẽ có thể tỉnh lại. Nhưng hai loại kịch độc này, thiên hạ vô phương giải tận. Về sau sẽ khai một phương thuốc để giúp hắn áp chế, chỉ là muốn trừ tận gốc... e rằng y tiên cũng khó lòng ra sức."

Lời vừa dứt, Ninh Phù lặng người. Trong lòng nàng có chút tư vị khó nói nên lời.

Nàng chưa từng cho rằng bản thân là người từ bi như Bồ Tát, nhưng lần này quả thật là vì cứu người mà gắng gượng một phen. Nào ngờ kết quả lại công cốc, tựa như làm một việc tốt... vô ích.

Nội tâm vừa sinh u uất, bên tai đã nghe một tiếng kính cẩn:

"Công chúa điện hạ?"

Lời gọi của Bách Thanh kéo nàng trở lại thực tại. Thấy hai người trước mặt đều đang nhìn mình, nàng lập tức thu liễm tâm tình.

Trong lúc không có ai thích hợp hơn, nàng đành sai Bách Thanh theo Trình lão lĩnh phương thuốc, lại căn dặn hắn phải cẩn trọng, sau đó cũng chẳng để tâm đến vẻ kinh ngạc của hắn, xoay người vén váy, một mình tiến vào nội thất.

Thấy vậy, Bách Thanh tay xách rương dược, lặng lẽ thở dài. Lúc này chủ tử hắn, xem ra... rốt cuộc cũng sinh lòng trông mong.

Chỉ tiếc, thời cơ chưa đúng.

Bước vào trong phòng liền ngửi thấy một làn hương nhàn nhạt, tươi mát như ngải thảo, không hề khó chịu.

Ninh Phù cố kìm hơi thở, bước chân cũng nhẹ hơn. Khi chỉ còn cách giường chừng nửa bước, nàng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bất giác ngây ra.

Người kia nằm yên trên giường, đôi mắt khép hờ, sắc mặt bình thản hiếm thấy. Những vết máu dính trên mặt đã được lau sạch, lộ ra làn da trắng trẻo. Trước kia chỉ thấy mơ hồ nét mày thanh tú, nay nhìn kỹ mới rõ: dung mạo hắn quả thật có vài phần anh tuấn.

Hừ, văn nhã gì cho cam. Ninh Phù thầm bĩu môi trong lòng.

Tưởng đâu là người hung hăng, cố ý kéo nàng xuống nước, giờ lại bày ra bộ dáng yếu đuối này, chẳng chút tương quan với hai chữ "quân tử".

Nàng khẽ thở ra, do dự chốc lát rồi lại nghiêng người, mắt chăm chú nhìn mũi hắn, giọng thấp xuống:

"Này, lúc trước còn hung hăng như vậy, giờ sao đột nhiên suy yếu? Ngươi không phải rất lợi hại sao?"

Người trên giường không hề phản ứng, chỉ có ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở chậm.

Ninh Phù lắc đầu, đứng đó một lúc rồi định rời đi. Nhớ tới giờ hồi cung, nàng liền quay người định bước.

Nào ngờ đúng lúc này, người trên giường chợt nhíu mày, không biết là đau đớn hay gặp ác mộng. Chỉ thấy hắn nhíu chặt trán, ngón tay cuộn lại, tựa như muốn nắm lấy tấm đệm mềm nhưng lại vô lực.

Ninh Phù nhìn thấy một màn ấy, không hiểu sao lại có ý muốn đưa tay đỡ hắn. Tay vừa khẽ nhấc, còn chưa kịp chạm vào, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân cùng tiếng người gọi gấp:

"Công chúa điện hạ. Lại có một tên man nô Nan Vĩnh to gan trốn chạy, nay đã bị bắt, thỉnh điện hạ định đoạt."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play