Ninh Phù lạnh giọng hạ lệnh:

“Buông hắn ra.”

Thấy Ninh Kiệt từ xa chần chừ gật đầu, hai binh sĩ mới tuân lệnh buông tay.

Hàn Tẫn vốn bị ép nửa quỳ, lưng vẫn thẳng tắp, duy chỉ có đầu gối là bất lực cúi xuống trước số phận. Đôi tay hắn khẽ run, hiển nhiên đang cố sức chịu đựng điều gì đó. Cảnh tượng ấy khiến lòng Ninh Phù đột nhiên dâng lên một trận khó chịu, nàng quay đầu liếc nhìn nhị ca, lần đầu trong lòng sinh ra vài phần bất mãn.

Không chần chừ thêm, nàng lập tức phân phó binh sĩ lui ra xa một chút, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần hắn. Ninh Phù quỳ xuống, lập tức ngửi thấy trên thân hắn không những mang theo mùi máu nồng đậm mà còn có một loại mùi ẩm ướt khó ngửi, khiến nàng chau mày.

Nàng cúi mắt nhìn về phía đầu vai hắn, thấy miệng vết thương chỉ được xử lý qua loa, phương pháp cầm máu thô sơ, đường may vá lộ rõ vẻ vụng về.

Ninh Phù siết chặt chuôi roi trong tay, thấp giọng nói:

“Thật xin lỗi...”

Không ngờ đối phương hoàn toàn làm như không nghe thấy, ánh mắt u ám lại chăm chú nhìn chằm chằm vào roi mềm trong tay nàng. Chẳng đợi nàng phản ứng, hắn đột nhiên vươn tay đoạt lấy, sau đó siết mạnh, xé rách nó làm đôi một cách thô bạo.

Ninh Phù chấn động, sống lưng cứng đờ, chỉ cảm thấy hắn trong khoảnh khắc ấy như dã thú phát nộ, chỉ cần giơ vuốt là có thể đoạt mạng nàng. Trong lúc hoảng loạn, nàng lại sợ nhị ca lệnh cho cung thủ giết người, liền lập tức nhào tới gần, đem thân mình chắn trước người hắn, khiến cho cung thủ không thể dễ dàng khai tiễn, đề phòng lỡ tay thương tổn đến công chúa.

Nàng sợ hắn lại chịu tổn hại, vội giải thích:

“Chiếc roi kia không phải để đánh ngươi.”

Thấy hắn vẫn không hồi đáp, nàng lại nhẹ giọng:

“Ta cam đoan, nơi này sẽ không ai làm ngươi bị thương nữa. Nhưng ngươi phải nghe ta nói, có được không?”

Hàn Tẫn thu ánh mắt khỏi đoạn roi rách nát, trong lòng dường như vẫn chìm trong hồi ức đầy khổ nạn. Hắn khẽ nheo mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nàng, bất giác ngửi được một tia hương ngọt vương vấn nơi cổ nàng, cảm xúc lại bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt.

Hắn âm u cười khẽ:

“Công chúa không biết nửa phần võ nghệ, ngay cả cầm roi cũng khó nhọc, còn dám xông tới trước mặt ta, muốn tìm cái chết sao?”

Ninh Phù lắc đầu, nghiêm giọng đáp:

“Ngươi không rõ tình cảnh mình hiện tại. Giờ phút này, ta chính là bùa hộ thân của ngươi, là người thân cận.”

Trên cao, những cung thủ đều là cao thủ nhất đẳng. Chỉ cần nàng rời đi nửa bước, e rằng Hàn Tẫn sẽ lập tức táng mệnh dưới mưa tiễn do nhị ca hạ lệnh.

“Người thân cận…” Hàn Tẫn nhìn nàng bật cười khẽ, tiếng cười vô lực mang theo trào phúng, "Cho nên công chúa lao vào lòng ta, hoá ra là cái dạng người thân cận này?”

Ninh Phù sửng sốt, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng. Từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào dám dùng lời trêu chọc thô lỗ như vậy với nàng.

Biết hắn cố ý khiêu khích, bản tính khó thuần, nàng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt hắn, chỉ nhỏ giọng:

“Ta không có... Ta cũng đâu thật sự... định nhào vào ngươi.”

Hai người lời nói đều cực nhỏ. Ninh Phù bởi không dám lớn tiếng, còn Hàn Tẫn thì hơi thở yếu ớt, bởi vậy người ngoài không thể nghe thấy bọn họ nói gì.

Ngay cả Ninh Kiệt phía sau cũng tưởng tình thế đã chuyển biến, chỉ nghĩ tiểu muội đã thuần phục được nô lệ kia, bèn nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cung thủ lặng lẽ rút lui.

Nào ngờ, ở nơi tầm mắt bị che khuất, tên nô kia lại đang đối diện muội muội mềm mại yêu kiều nhà mình, thốt ra lời đùa cợt không chút cung kính.

“À… Là vậy sao? Ta còn tưởng công chúa thuần nô là dùng mĩ nhân kế, hôm qua ở thủy lao thân ướt mà ôm lấy ta, hôm nay lại thế này… Công chúa mỹ mạo tuyệt luân, ta suýt chút nữa bị mắc câu rồi.”

Lời lẽ cố ý trêu đùa khiến Ninh Phù vừa thẹn vừa giận, nhất thời không nhịn được, liền vươn tay đánh mạnh vào đầu vai chưa bị thương của hắn.

Hắn lại như chẳng cảm thấy đau, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, thấp giọng lẩm bẩm:

“Điện hạ, đừng trêu chọc ta nữa…”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play