Dù có cùng phụ thân tranh chấp, sắc mặt nàng vẫn bất biến, thanh âm ôn hòa như cũ. Nói cho cùng, những lời Vệ Chiêu nói, cũng chẳng khơi nổi nửa phần gợn sóng trong lòng nàng.

Ở trong cảm nhận của Vệ Chiêu, chỉ có huynh muội Vệ Chương mới là cốt nhục thân sinh, nàng cùng Vệ Lăng chẳng qua là một cái trói buộc mà vong thê để lại.

Cũng may bọn họ chưa từng coi hắn là phụ thân mà đối đãi. Chưa từng kỳ vọng thì sao phải thất vọng?

Vệ Trăn xoay người muốn rời đi, phía sau lại một lần nữa vang lên tiếng quát lớn:
“Đứng lại. Làm phụ thân khuyên ngươi mấy câu, ngươi lại dám đối nghịch như vậy. Ta còn nghe nói, hôm nay là Kỳ Yến đưa ngươi ra khỏi rừng, hai người còn ở lại trong núi suốt một đêm mới trở về, có đúng vậy không?”

Phong tục đương thời khai phóng, chuyện nam nữ cũng chẳng phải điều đại kỵ. Vệ Trăn đáp:
“Hắn vì cứu ta, có gì không ổn?”

“Nhưng khi ấy biết bao nhiêu người trông thấy hai ngươi cưỡi chung một ngựa, cử chỉ lại thân mật, chẳng nói một lời phân bua khiến người khác hiểu lầm. Ngươi đã định hôn sự với Thái tử, làm thế chẳng khác nào cố ý đùa cợt người ta sao?”

Vệ Trăn không biết chuyện này truyền ra ngoài lại biến thành như thế, nàng cùng Kỳ Yến rõ ràng đã cố ý dè dặt, tránh điều tiếng.

Vệ Chiêu cười lạnh:
“Thái tử tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng khó tránh sẽ có ý kiến. Nếu vì chuyện này mà khiến Thái tử và Vương hậu bất mãn, Vệ gia cũng không thể vì ngươi mà bị liên luỵ.”

“Mẫu thân ngươi nói Vương hậu xưa nay nghiêm khắc, việc này rơi vào tai bà ấy, sợ là không dễ bỏ qua. Ngươi nên chọn ngày khác đến trước mặt bà ấy giải thích một lời, có lẽ còn có thể hóa giải.”

“Mẫu thân ngươi" trong miệng hắn chính là vị kế mẫu trên danh nghĩa của nàng. Vệ Chiêu nói đến việc này, đâu phải vì lo cho nàng, chẳng qua là sợ vị trí Thái tử phi không giữ được, ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.

Huống hồ, nàng cần gì phải bận tâm Thái tử cùng Vương hậu có tâm tình ra sao? Nàng đã sớm quyết định sẽ rút khỏi mối hôn sự này. Từ nay về sau, mọi sự nơi kinh thành sẽ chẳng còn liên quan đến nàng nửa phần.

“Đây là hôn sự của ta, cho dù có thế nào, cũng không cần phụ thân nhúng tay.” Vệ Trăn nói xong liền xoay người hướng về điện xá của mình mà đi. Vệ Chiêu nhất thời nghẹn lời, chỉ đành nhìn thân ảnh nàng dưới ánh đèn lồng lay động kéo dài cho đến khi khuất bóng không còn thấy nữa.

Đêm mưa lớn, tẩm xá của Vệ Chương.

Thái tử một mình ngồi trước án thư, ánh nến leo lét, bóng đêm gần như nuốt trọn thân ảnh hắn. Không lâu sau, nội thị truyền tin: Vệ Chương đã tỉnh.

Thái tử xem qua ván cờ dở, ngón tay khẽ ném xuống một quân cờ rồi đứng dậy bước vào trong.

Chân giẫm lên nền đá xanh ướt mưa, vang lên từng tiếng vọng lớn. Người trên giường nghe động, nghiêng đầu, môi run run gọi:
“Điện... điện hạ…”

Cảnh Hằng thân hình cao gầy, đứng ở mép giường, thấy Vệ Chương suy yếu như cây lau ngả nghiêng, cố gắng chống thân ngồi dậy, lộ ra bờ vai phải đã cụt, mùi máu tanh xộc vào khiến Cảnh Hằng chau mày.

Vệ Chương muốn ôm quyền hành lễ nhưng nhớ ra mình đã không còn tay phải, sắc mặt trắng bệch:
“Đa tạ điện hạ hôm nay giá lâm, vi thần cảm kích vô cùng.”

“Không cần cảm kích.” Cảnh Hằng nhàn nhạt nói, "Vệ Chương, lần này cô không cứu nổi ngươi nữa.”

“Điện hạ!”

“Trước đây cô đã cảnh báo ngươi, đừng hành sự lỗ mãng, vậy mà ngươi vẫn tái phạm. Nay Cảnh Khác đã chết, phụ vương giận dữ khó nguôi, chuyện này tất phải có một lời giải thích. Từ xưa đến nay, giết người đền mạng, lẽ ấy ngươi cũng hiểu.”

Lời vừa dứt, người trên giường trợn to hai mắt, cơ mặt run rẩy không thôi.

“Điện hạ, thần nay đã chẳng khác nào người chết. Hôm qua kỳ thực thần bị Cảnh Khác điện hạ bức ép, cầu điện hạ vì thần mà phân minh."

“Lời ấy phụ vương sẽ không tin.” Cảnh Hằng nhẹ đặt tay lên vai hắn, "Tự mình ra mặt thỉnh tội, có lẽ còn một đường sống. Bằng không, nếu chẳng có ai chịu trách nhiệm, phụ vương nổi giận, e rằng đến toàn thây ngươi cũng không giữ được. Người đã biết hôm ấy ngươi có mặt ở đó, cô sẽ thay ngươi cầu tình, tội không tròn bổn phận, đến lúc ấy nhiều lắm chỉ là lưu đày trăm dặm.”

Vệ Chương phủ phục trên giường, trong mắt đầy tơ máu, nước mắt giàn giụa.

“Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được để lộ thêm điều gì, nhất là liên quan đến Vệ Trăn.”

Cảnh Hằng cần Vệ gia, nếu Vệ Trăn cũng bị vạ lây, Vương thất và Vệ gia ắt sẽ trở mặt, khi ấy Vệ Lăng sao còn có thể vì hắn mà công hiến?

Cảnh Hằng nói:
“Kỳ thực Cảnh Khác chết coi như giúp cô trừ đi một mối họa trong lòng. Nay phụ vương dưới gối chỉ còn mình cô, ngươi cùng lắm chịu chút oan ức. Chờ đại nạn qua đi, cô ngồi vương vị, liền nghênh đón ngươi hồi kinh, ngươi thấy thế nào?”

Hắn biết trong lòng đối phương tất có khúc mắc, lúc này sao có thể dễ dàng chấp nhận?

Vệ Chương trước mắt mờ mịt, ngẩng đầu, quai hàm khẽ run nhưng rốt cuộc vẫn không thể thốt ra một chữ “được”.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play