Thái tử giục ngựa tiến lên một bước.

Kỳ Yến buông tay khỏi vòng eo người trong ngực. Hơi thở vương vấn quanh thân Vệ Trăn thoáng chốc tiêu tán, thiếu niên phía sau đã xoay người xuống ngựa.

“Hạ thần tham kiến điện hạ.” Kỳ Yến nhàn nhạt thi lễ.

Thái tử hồi thần, mỉm cười ôn hòa: “Vất vả cho ngươi. Ngươi hẳn là cả đêm chưa chợp mắt? A Trăn có thể bình an trở về, đều nhờ công lao của ngươi.”

Hắn thúc ngựa tiến đến bên cạnh Vệ Trăn, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bèn gọi thị vệ bung dù che cho nàng, giọng nói nhu hòa: “Thị vệ tìm ngươi suốt một đêm, cô cũng lo lắng không yên, may mà hiện tại ngươi bình an vô sự. Có bị kinh hãi gì không?”

Vệ Trăn đưa mắt nhìn theo bàn tay thon dài ấy, chạm phải ánh mắt Cảnh Hằng đong đầy lo lắng. Dưới cơn mưa lớn, hắn vẫn áo mũ chỉnh tề, không nhiễm một hạt nước, hiển nhiên là mới từ điện nghỉ ngơi bước ra, cả người vẫn mang theo ngọc bội ngọc thạch như thường, quý khí bất phàm.

Hắn chưa từng bước chân vào rừng, chỉ phái thị vệ ở vùng phụ cận tìm kiếm tượng trưng đôi chút.

“Đa tạ điện hạ nhớ thương, thần nữ vẫn khỏe.”

Thái độ lãnh đạm ấy khiến Cảnh Hằng khẽ nhíu mày. Mưa lớn dội xuống, nữ lang trong mưa dung mạo khuynh thành mà ánh mắt lại rét lạnh như băng, lạnh lùng như đao.

Ánh mắt hắn hạ xuống, trông thấy trên chân trái nàng quấn một mảnh vải xé từ áo nam nhân. Một cảm xúc quái lạ tràn ngập trong lòng.

Cảnh Hằng mỉm cười trở lại: “Cô đưa ngươi hồi cung.”

Hắn cởi áo choàng muốn khoác lên người nàng, không ngờ thiếu nữ nghiêng người tránh đi, khiến hai tay hắn khựng giữa không trung.

Vệ Trăn không biểu lộ gì, chỉ cúi đầu hành lễ: “Không dám làm phiền điện hạ, thần nữ tự mình trở về là được.”

Ngựa hai người sượt qua nhau. Ý cười trên mặt Thái tử cũng theo đó mà tiêu tán, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng rời đi.

Đôi mắt từng chứa đựng thâm tình kia, nay chỉ còn lại xa cách và kháng cự. Chỉ sau một đêm, vì sao lại thay đổi đến vậy?

Nàng và Kỳ Yến trên núi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cảnh Hằng nhíu chặt chân mày như núi mây tụ lại.

Mưa lớn dội khắp đất trời. Việc Vệ đại tiểu thư mất tích suốt một đêm rồi cùng Kỳ tướng quân cưỡi chung một ngựa trở về, chẳng bao lâu đã lan truyền khắp Lý cung.

Vệ Trăn một đường giục ngựa trở lại tẩm điện.

Điền A Mỗ đã đứng đợi ở ngoài viện từ lâu. Thấy bóng dáng mảnh mai của Vệ Trăn hiện ra nơi cuối đường, bà vội vã chạy ra từ hành lang, luống cuống tới mức suýt vấp phải tảng đá dưới chân, may mà được Vệ Trăn kịp thời đỡ lấy.

“A Mỗ, cẩn thận một chút.”

Vừa trông thấy nàng, thần sắc Điền A Mỗ không còn giữ nổi.

Vệ phu nhân mất sớm, bên người Vệ Trăn chỉ còn một mình người nô tỳ trung thành này chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu đậm, chẳng khác nào nửa mẫu thân.

“Mau vào trong thôi.” Vệ Trăn nắm tay bà, ánh mắt đảo một vòng, nghi hoặc hỏi: “Đệ đệ đâu rồi?”

“Ở tẩm xá nghỉ ngơi. Đêm qua thiếu chủ cũng ra ngoài tìm tiểu thư, cả đêm không ngủ. Sau bị hạ nhân khuyên nhủ, mới chịu tạm nghỉ một lát.”

Nghe giọng nói khàn khàn mà dịu dàng của A Mỗ, Vệ Trăn chỉ cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Chủ tớ cùng nhau vào viện, trên đường, Điền A Mỗ đem tình hình sau khi nàng rời đi kể lại rõ ràng.

“Lục điện hạ đã chết, bị hổ trong núi tha đi. Lúc thị vệ đuổi đến nơi, hơn phân nửa thân thể đã bị cắn xé tan tành, thảm không nỡ nhìn. Nghe nói khi đó hắn vẫn chưa chết, được kéo ra khỏi miệng hổ rồi mới đau đớn mà mất máu chết dần.”

Cái chết thê thảm đến vậy khiến Vệ Trăn cũng sởn gáy rùng mình.

Nếu hôm đó trong lúc nguy cấp nàng không bắn tên về phía Vệ Chương, chỉ sợ người thành mồi cho hổ chính là nàng.

“Vệ Chương thì sao?” Vệ Trăn hỏi.

Vòng qua một gian tẩm xá, Điền A Mỗ hạ giọng: “Vị kia tuy còn giữ được mạng nhưng cánh tay đã bị cắn đứt toàn bộ. Giờ nằm trên giường, e rằng sau này trở thành nửa tàn phế.”

Vệ Trăn khẽ nhíu mày, đáng tiếc là hắn vẫn còn nhặt được nửa cái mạng.

“Vệ Trăn" Phía sau chợt vang lên một tiếng quát.

Vệ Trăn quay đầu, thấy ở cuối hành lang một thân ảnh bước ra. Là một nam nhân trung niên chừng bốn mươi, một thân huyền y, gương mặt gầy guộc, râu quai nón, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hàn ý.

“Phụ thân.” Vệ Trăn lên tiếng.

Vệ Chiêu không đáp, sải bước đi vào viện: “Đêm qua ngươi ở đâu?”

Vệ Trăn còn chưa hiểu ý ông thì đã thấy Vệ Chiêu giơ tay tát tới.

“Bốp!” Một tiếng vang lên giòn giã. Vệ Trăn nhắm mắt lại nhưng đau đớn lại không ập đến như đã tưởng. Nàng mở mắt, thấy Điền A Mỗ đang chắn trước mặt, dấu bàn tay đỏ bừng in hằn trên má bà.

Vệ Trăn như bị ăn một cái tát vô hình, ngẩng đầu nhìn người phụ thân trước mặt: “Phụ thân có ý gì?”

“Nghiệt súc. Nếu không phải đêm qua ngươi tự tiện vào rừng, ca ca ngươi cũng sẽ không theo vào. Giờ hắn ra nông nỗi ấy, ngươi lấy gì đền bù?”

Vệ Trăn nghe vậy liền hiểu, Vệ Chương hẳn đã tỉnh, đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu nàng, chẳng hề nhắc tới hắn từng làm gì nàng.

“Phụ thân trách ta dẫn Vệ Chương vào rừng, nhưng ta sao có thể khống chế được hắn? Huống hồ phụ thân vừa đến liền trách tội ta, chẳng lẽ không nghĩ đến ta cũng vừa thoát khỏi miệng hổ, một đêm chạy trối chết mới giữ được mạng này? Nếu không phải ta mạng lớn, phụ thân làm sao còn thấy được ta nguyên vẹn đứng đây?”

Nghe xong lời ấy, Vệ Chiêu thoáng ngẩn người rồi lại hiện vẻ chán ghét: “Nhưng chẳng phải ngươi vẫn đứng đây lành lặn đó sao? Còn ca ca ngươi thì sống không bằng chết."

Vệ Trăn khẽ cười nhạt: “Vệ Chương sống hay chết thì có liên quan gì đến ta?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play