Kỳ Yến khẽ cười, thong thả nói:

"Ta từ nhỏ đến lớn đã nghe qua không ít lời khen, chỉ là lần đầu có người nói ta tâm địa khoan hậu."

Người ngoài đều truyền tụng rằng, Kỳ thiếu tướng quân xuất chúng dị thường, sáng rực tựa trời cao, người như hắn, chỉ có thể xa ngắm mà chẳng dám gần. Nhưng Vệ Trăn lại không cho là vậy, nàng cảm thấy hắn vốn là người cực dễ gần. Đêm đó hắn dẫn binh đến tra xét, nàng ở trước mặt hắn tự cởi y phục, chỉ tay vào vết đỏ nơi cổ, hắn tuy quay mặt đi nhưng cuối cùng vẫn cứng nhắc mà giúp nàng chỉnh lại áo váy, còn ôn tồn dặn nàng mặc y phục cẩn thận. Rõ ràng là người mềm lòng.

Vừa rồi đối mặt với Cảnh Khác, đối phương sắc mặt u ám, đối với hành vi của mình không chút ăn năn, nàng vẫn không cảm thấy gì. Nhưng giờ phút này, chỉ vì mấy lời dịu dàng lại kiên định của thiếu niên trước mắt, đáy lòng nàng bỗng dâng lên một trận nghẹn ngào.

“Thiếu tướng quân vốn không cần phải mạo hiểm như vậy, lại vẫn nguyện ý giúp ta, ta thật sự cảm kích không thôi.” Lúm đồng tiền khẽ hiện, nàng ngẩng đầu trong ánh hoa đan xen sắc phấn rực rỡ.

Kỳ Yến ánh mắt dừng nơi gò má nàng, nhìn đôi mắt trong suốt ánh kim của nàng, lần này, hắn không cắt lời nàng nói cảm tạ.

“Lấy tính tình Cảnh Khác, tất nhiên sẽ không cam tâm dễ dàng bỏ qua. Ngươi và đệ đệ đều phải cẩn thận một chút.” Hắn nhàn nhạt căn dặn.

Vệ Trăn gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện:
“Trước đó, ngươi có điều tra thị vệ trực đêm?”

“Đã có vài manh mối, nhưng phía sau còn liên lụy đến người khác. Đợi khi tra ra hết thảy, ta sẽ báo cho ngươi biết.” Vẻ mặt hắn hơi trầm.

“Được.” Vệ Trăn nhẹ đáp.

Mọi lời cần nói cũng đã nói xong, Vệ Trăn cáo biệt hắn giữa cảnh xuân phơi phới.

**
Ánh dương rực rỡ xuyên qua màn sa, xua tan hắc ám trong điện.

Tại Ly cung, Cảnh Khác nằm trên giường, vừa uống thuốc xong, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen. Mỹ thiếp bên cạnh vội vàng dùng khăn lau máu trên khóe môi hắn. Cảnh Khác một tay đẩy nàng ra, mỹ nhân kinh hô một tiếng, kinh hoảng ngã ngồi xuống đất.

Hắn dựa vào cột giường, thở dốc liên tục, máu từ cổ thấm qua lớp vải băng bó mà trào ra.

Một phụ tá vội vàng nói: “Còn không mau đi mời Y Công"

“Không cần.” Cảnh Khác mở miệng, tiếng nói tựa lưỡi dao cào trên xương cốt, khiến người nghe phải dựng tóc gáy. Trong mắt hắn tràn đầy hung tàn, hận ý cuồn cuộn chẳng dứt.

Con tiện nhân kia còn sống tốt, lại dám làm như chưa từng có chuyện gì, vờ vịt mà lượn lờ trước mặt hắn. Nàng phải bị hắn trừng trị, nhục nhã đến tận xương.

“Đi" Cảnh Khác nghiến răng nghiến lợi, từ cổ họng nghẹn ra mấy chữ, “Gọi Vệ Chương đến"

Đêm đó chính là do Vệ Chương ngu xuẩn tiết lộ tin, nói rằng Vệ Trăn lẻ loi, kết quả sau khi hắn đến...

Thủ hạ ôm quyền đáp: “Tuân lệnh.”

Ánh mắt Cảnh Khác tối sầm, chén thuốc trong tay bị bóp nát, mảnh sứ đâm rách da thịt, máu tươi trào ra từ kẽ ngón tay.

Hắn nhất định phải khiến Vệ Trăn trả giá đắt. Ngay tại Ly cung này, để nàng nếm mùi sống không bằng chết.

**
Đêm khuya đã sâu, Vệ Trăn trằn trọc không yên, lòng vẫn canh cánh chuyện Cảnh Khác. Hắn đã tỉnh, tất sẽ tìm cơ hội báo thù.

May thay hiện tại nàng đã cảnh giác. Những ngày kế tiếp, chỉ cần nàng không tách ra một mình, thị vệ luôn kề cận thì dù Cảnh Khác có dụng tâm cũng chẳng tìm được sơ hở. Nàng cũng đã âm thầm dặn đệ đệ phải lưu tâm nhiều hơn.

Hai ba ngày sau, nàng bị Vương hậu triệu đến, theo ma ma học tập lễ nghi, từ sáng sớm đến chạng vạng đều ở trong điện, không được rời đi.

Đến ngày thứ tư, Vương hậu muốn cùng các công chúa vào rừng săn bắn, liền ban cho nàng một ngày nghỉ. Nhưng đến giữa trưa, ma ma ngoài điện đến truyền lời:
“Tiểu thư, Vương hậu điện hạ mời ngài đến cùng tiếp khách.”

Sở vương lạnh lùng bạc tình, bề ngoài như nâng đỡ nàng, kỳ thực nghiêm khắc vô cùng, không dễ đối phó. Vệ Trăn thầm thở dài: “Đợi một lát, ta thay một bộ kỵ trang rồi đến.”

Nàng dẫn theo hai hộ vệ, giục ngựa đến khu săn bắn.

Cuối tháng tư, tiết trời đã bắt đầu oi bức. Nhưng vừa vào rừng sâu, gió mát vi vút, lá thông reo từng đợt, mát lạnh vô cùng.

Dẫn đường tên An ma, người bên cạnh Thái tử, Vệ Trăn từng gặp ở Đông Cung, nên không mấy nghi ngờ.

Đoàn người thẳng hướng sâu trong rừng mà tiến. Chỉ một nén nhang sau, cây cối hai bên ngày càng rậm rạp, đường cũng càng hẹp, xa rời hẳn khu săn bắn của các quý tộc.

Vệ Trăn siết dây cương: “An ma, Vương hậu và các công chúa đang ở trong rừng này?”

An ma chỉ tay: “Ngay phía trước, đi thêm nửa nén hương nữa là tới.”

Tán cây rơi xuống vài tia nắng lác đác. Vệ Trăn ngẩng đầu, dựng tai lắng nghe. Tứ phía tĩnh mịch, chẳng nghe tiếng chim chóc. Nếu Vương hậu và công chúa thực ở đây, theo quy củ sẽ không đến mức không chút động tĩnh.

Nàng cảnh giác trong lòng, lại hỏi: “Thật là ý chỉ của Vương hậu sao?”

An ma đáp: “Đúng vậy, tiểu thư đừng khiến Vương hậu đợi lâu.”

Vệ Trăn nghi ngờ, nhưng cũng không tiện trở mặt. An ma lại nói:
“Mấy ngày trước, vì chuyện tiểu thư dùng hương yêu mị, Vương hậu đã trách phạt. Lần này nếu lại thoái thác tiếp khách, Vương hậu tất không tha.”

Vệ Trăn nắm chặt dây cương. Việc kia chỉ có người thân cận bên Vương hậu mới hay.

Hộ vệ sau lưng thúc ngựa lên trước: “Tiểu thư nếu thấy không ổn, để thuộc hạ đi xem trước?”

“Nên vậy,” Vệ Trăn hạ giọng, “Nhưng ngươi hãy vòng qua đồng cỏ cạnh rừng, tìm A Lăng, bảo hắn mang theo một đội hộ vệ tới đây.”

Nếu phía trước quả có mai phục, đi một người chỉ là nộp mạng. Phòng bị thêm, nàng mới yên tâm.

Hộ vệ tuân lệnh, giục ngựa rời đi. Người vừa đi khỏi liền nghe phía trước rừng có tiếng động. An ma nói:
“Tiểu thư, đến rồi.”

Vệ Trăn nắm chặt dây cương, vẫn chưa xuống ngựa. Ánh mắt sắc lạnh, bước từng bước cẩn trọng tiến lên.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play