Bên trong điện, không khí vi diệu đến cực điểm. Một phen lời nói của Kỳ Yến vừa rồi cũng tựa như vớt Vệ Trăn từ vực thẳm kinh hoàng trở về.

Nàng bước ra trước, nhẹ giọng hỏi:
“Lục điện hạ có đỡ chút nào không? Từ lúc tỉnh lại đến giờ, vẫn luôn chăm chăm nhìn ta, chẳng hay trên người ta có điểm nào khiến người bất tiện?”

Dẫu móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu, dẫu sợ hãi đã lan tràn đến tận chân tơ kẽ tóc, nhưng trên môi nàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt nhu hòa nhìn về phía hắn. Ngay khoảnh khắc ấy, Vệ Trăn đã chuẩn bị cho điều tệ nhất.

Nếu Cảnh Khác thực sự không thể sống sót, chuyện bại lộ thì nàng có thể cũng bị liên lụy. Nhưng hắn hiện tại vẫn còn hơi thở, cho dù tố giác nàng đâm hắn bị thương, cũng chưa đủ lấy mạng nàng. Mức độ nghiêm trọng, so với tội mưu hại con vua, còn kém xa.

Nếu hắn dám chỉ thẳng tên nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự mà phơi bày hết thảy hành vi của hắn.

Chỉ là, tin tức một khi truyền ra, thiên hạ miệng lưỡi khó lường. Vệ Trăn tất sẽ gánh chịu vô số lời đàm tiếu. Có thể Sở vương cũng sẽ đứng về phía Cảnh Khác, đổi trắng thay đen, vu khống nàng buông thả, cố ý câu dẫn.

Nhưng từ đầu đến cuối, kẻ buông thả chính là hắn – kẻ ôm dã tâm vọng tưởng đến vương tẩu tương lai. Vệ Trăn không thấy mình có điều gì sai.

Khi ấy, hôn sự giữa nàng và Thái tử hẳn sẽ tan thành mây khói. Nhưng chuyện này vốn do triều đình ban hôn, nàng và Thái tử cũng chưa từng sinh tình, càng không kỳ vọng nương nhờ vào mối lương duyên ấy để sống cả đời.

Cùng lắm là bị đuổi về phương Nam. Nơi ấy cỏ cây rậm rạp, gió trời lồng lộng. Nàng cùng đệ đệ rong ruổi nơi sơn dã, ngắm mây hồng trên biển, nhìn núi biếc mênh mang. Dẫu kinh thành phồn hoa thế nào, nàng vẫn hoài niệm những ngày vô ưu ấy.

Còn Cảnh Khác, hắn dám chỉ mặt nàng ư? Hắn sẽ dám nói, đêm đó trong ấm điện, hắn nổi tà tâm với vị hôn thê tương lai của Thái tử rồi mới dẫn đến một trận huyết biến?

Vệ Trăn hồi tưởng lại đêm ấy, nơi đuôi mắt khẽ ửng hồng nhưng nàng vẫn cười nhàn nhạt, dung nhan như hoa, nhìn hắn không đổi sắc.

Vương hậu gọi một tiếng:
“Lục điện hạ?”

Gọi mấy lần không được hồi đáp, sắc mặt bà đã hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Nếu điện hạ không có chuyện gì, bổn cung cũng không lưu lại thêm, sẽ cho người lui ra.” Bà đứng dậy, trường bào hoa lệ từ mép đệm chảy xuống mặt đất, hai tay giấu trong tay áo, đứng đối diện với Cảnh Khác, thần sắc lạnh lùng.

Mỹ thiếp bên cạnh nghe thế liền xoay người, nói với Cảnh Khác:
“Vương hậu điện hạ muốn rời đi. Điện hạ, thiếp chỉ hỏi một câu, người gật đầu hay lắc đầu là được. Đêm ấy trong ấm điện, có phải có thích khách xâm nhập khiến người bị thương?”

Vệ Trăn cúi mắt, trông thấy tay hắn gắt gao bám vào mép giường, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Hận ý trong mắt hắn sục sôi, đôi con ngươi đỏ như máu.

Cả điện tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hương an  thần trong lư hương cháy lách tách.

Thật lâu sau, Cảnh Khác nghiêng mặt, ngẩng đầu thở dốc. Khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười đầy cay độc.

“Phải.” Hắn gằn ra một chữ, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc.

Vương hậu giận dữ:
“Quả là hai tên thích khách đó. Chính là bọn loạn đảng năm xưa, dẫu gia tộc đã bị nhổ tận gốc, nay vẫn ôm dã tâm không chết."

Nhận được câu trả lời, bà cũng không nấn ná thêm, dặn dò cung nữ chăm sóc tốt cho Cảnh Khác.

Vệ Trăn theo đoàn người rời khỏi đại điện. Gấu váy lượn lờ chạm đất, đến bên rèm châu, nàng ngoái đầu nhìn lại, liền chạm vào ánh mắt u tối của Cảnh Khác.

Hắn quả nhiên không dám chỉ thẳng nàng.

Nhưng loại người có thù tất báo như hắn, sao có thể nuốt trôi mối hận này? Dù phải trả giá, hắn cũng nhất định tìm cách báo thù. Nàng biết, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Vệ Trăn ra khỏi điện, lập tức sai người truyền lời cho Kỳ Yến, hẹn gặp tại một chỗ hẻo lánh bên núi giả.

Hai người đứng trên con đường nhỏ, hoa bên tường nở rộ, bóng hoa lẫn lộn in trên áo họ, rực rỡ như tranh.

Vệ Trăn hành lễ:
“Vừa rồi đa tạ thiếu tướng quân đã thay ta nói những lời đó.”

Kỳ Yến đưa tay che nắng:
“Không cần cảm tạ. Vậy ta cáo từ.”

“Từ từ đã" Vệ Trăn gọi.

Thiếu niên dừng bước, xoay người hỏi:
“Còn chuyện gì sao?”

Nàng bước tới gần, hít sâu một hơi, khẽ nói:
“Thiếu tướng quân vẫn luôn nghi ngờ ta, cho rằng ta có liên hệ đến việc Cảnh Khác bị thương, kỳ thực… không sai. Đêm đó, ta quả thật có mặt trong ấm điện.” Lời giấu kín bấy lâu cuối cùng cũng nói ra, nàng chỉ cảm thấy ngực như trút được nửa tảng đá đè nặng.

“Ta biết.” Kỳ Yến đáp, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng nàng.

Vệ Trăn đã sớm đoán được điều đó. Trước kia hắn đến gặp riêng nàng, gọi nàng là biểu muội, từng hành động đều không vô cớ. Vậy hắn có đoán được, đêm ấy Cảnh Khác suýt nữa đã làm gì nàng không?

Vệ Trăn khẽ hỏi:
“Ta có điều không hiểu… Tại sao thiếu tướng quân biết rõ ta đả thương Cảnh Khác, hôm nay vẫn ra mặt giúp ta làm chứng? Đó chẳng phải là ngụy chứng? Nếu Cảnh Khác lập tức phản bác, không phải tướng quân cũng sẽ bị liên lụy?”

“Cảnh Khác không dám chỉ thẳng ngươi." Kỳ Yến thản nhiên đáp, "Chuyện này vốn là do hắn sai trước. Dù người đó hôm nay không phải ngươi, đổi lại là kẻ khác rơi vào hoàn cảnh ấy, ta cũng sẽ ra tay tương trợ. Không cần nhớ kỹ làm gì.”

Hắn nói xong, ánh mắt dời về phía bức tường hoa bên cạnh, tựa hồ chỉ muốn sớm kết thúc chuyện này, chẳng hề mong nàng ghi lòng tạc dạ.

Vệ Trăn lặng đi giây lát. Hắn là quan phụ trách điều tra án, lẽ ra phải tuân thủ công đạo, sao lại vì nàng mà che giấu? Còn ra mặt ngụy chứng?

“Nếu không còn việc gì, ta đi trước.” Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người hắn, đôi mắt kia lại sáng ngời trong suốt.

Vệ Trăn thấy hắn định rời đi, vội túm lấy tay áo hắn, nhẹ giọng nói:
“Kỳ thiếu tướng quân… quả là người tâm địa thiện lương.”

Kỳ Yến liếc nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần cổ quái.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play