“À?”
Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên bên tai khiến Cố Kiều Bạch ngẩn người trong chốc lát. Sau khi kịp phản ứng, cô liền vội vàng đáp: “Vâng, em thích anh ấy từ rất lâu rồi.”
“Nhớ là khoảng năm 2009, lúc đó anh ấy bỗng nhiên nổi tiếng ở Trung Quốc.”
“Đúng rồi! Em mua album đầu tiên của anh ấy vào khoảng năm 2007. Khi đó ở châu Á anh ấy vẫn chưa thật sự nổi, em phải tìm mấy cửa hàng mới mua được.”
Cố Kiều Bạch nghe người khác cũng là fan của thần tượng mình thì mắt liền sáng rực lên, hoàn toàn không để ý tới việc Nam Thành nghe được chuyện này từ đâu: “Anh cũng nghe nhạc của anh ấy à?”
“Thỉnh thoảng nghe một chút.” – Nam Thành đáp, nhưng trong lòng lại thầm nói: Bởi vì còn phải nghe em hát nữa mà.
Đúng lúc đó, món ăn đặc trưng của Minh Nguyệt Lâu được phục vụ tới chỗ hai người. Nam Thành mỉm cười, gắp một phần để vào đĩa của cô.
Cố Kiều Bạch hơi sững người trước hành động của nam thần, nhưng thấy anh chỉ yên lặng nhìn mình mà không nói gì, cô khẽ cúi đầu nói nhỏ: “Cảm ơn anh.”
“Ngải Tịnh Sâm à? Là ca sĩ đó phải không?” – Cố Trạm quay đầu lại cười hỏi.
“Ừ.” – Nam Thành gật đầu đáp.
“Nhà anh có nhiều ảnh có chữ ký của ảnh lắm đấy, hay là...” – Cố Trạm vừa cười vừa nháy mắt đầy ý tứ.
“Cảm ơn, nhưng mà em có rồi.”
Cố Kiều Bạch hơi nghi hoặc: “Anh cũng thích anh ấy à?”
“Tôi á? Tôi không thích đâu.” Cố Trạm vội xua tay. Ở Mỹ, từ “thích” đôi khi mang hàm ý rất sâu xa.
“Là do thua cá cược thôi. Thế là bắt anh ta ký cho mấy trăm bản luôn!” – Anh vừa nói vừa nhún vai cười.
“...Mấy trăm bản...” – Cố Kiều Bạch suýt nghẹn nước miếng. Ký nhiều vậy, tay chắc đau chết mất... tội cho thần tượng của mình quá!
Phục vụ vừa bưng món ăn cuối cùng ra, chưa rời đi thì ghé sát lại phía Cố Kiều Bạch, nhẹ giọng nói: “Cố tiểu thư, Giang Tổng đang ở phòng nghỉ đợi cô.”
Cố Kiều Bạch gật đầu, mỉm cười đáp: “Vâng, làm phiền anh nói với cô ấy là lát nữa tôi sẽ qua. Cảm ơn nhé.”
Nam Thành ngồi bên cạnh cô, dù ở gần nhưng vì chỗ ngồi hơi cách xa nhau và không gian phòng lô lại có tiếng người nói chuyện rộn ràng, nên anh không nghe rõ hết cuộc trao đổi.
Vài phút sau, Cố Kiều Bạch đặt đũa xuống. Nam Thành cũng dừng lại, nhướng mày hỏi:
“Sao thế?”
“Em đi vệ sinh một chút.”
“Phòng này có sẵn mà.” Anh nhắc.
“Tiện thể ra ngoài hít chút không khí.” – Cô cười, gương mặt hơi ửng hồng vì đã uống vài ly vang nho. Mặc dù phòng có cửa sổ, nhưng vẫn hơi ngột ngạt.
“Ừ, vậy em đi đi, nhớ cẩn thận.”
“Giang tổng, nghe nói ngài tìm tiểu nhân?” – Cố Kiều Bạch đẩy cửa phòng nghỉ bước vào, cười nói. Trong phòng chỉ có một mình Giang Đông Chí, tay cầm ly rượu vang, đang chăm chú đọc sách.
“À, cậu tới rồi à. Ngồi đi, tớ vừa đọc tới đoạn cao trào, đọc xong rồi nói chuyện tiếp.” – Giang Đông Chí không ngẩng đầu lên.
Cố Kiều Bạch bước lại gần, bật cười trêu: “Cậu đúng là... tao nhã ghê! Uống vang đỏ, đọc tiểu thuyết... ờm... bl cấm, không ai bằng luôn.”
“Thế nào? Gặp Nam Thành rồi cảm giác ra sao?”
Năm phút sau, Giang Đông Chí cuối cùng cũng gập sách lại, bật cười hỏi. “Có muốn nhào vào lòng ảnh không?”
“Chị hai à, trong đầu cậu ngày nào cũng toàn mấy chuyện linh tinh gì đâu không.”
Cố Kiều Bạch cạn lời: “Tớ chỉ đơn thuần là thần tượng ảnh thôi mà.”
“Thật thế không đó?” – Giang Đông Chí nheo mắt cười gian.
“......”
Hai người vừa trêu đùa vừa trò chuyện rôm rả, thời gian trôi qua lúc nào không hay – đã hơn hai mươi phút. Ở bên này còn đang thong thả, nhưng bên kia đã có người bắt đầu sốt ruột.
“Tôi nói này Giang tổng, cô định cho tôi... ‘đứng hình’ ở đây luôn sao? Không thèm chào hỏi gì à?”
Cửa phòng nghỉ mà Cố Kiều Bạch vừa bước vào ban nãy vốn quên không khóa. Giờ bỗng bị ai đó đẩy mở...