“Chào mọi người, tôi là Cố Kiều Bạch.”
“Ồ! Tôi thường nghe chương trình của Cố tiểu thư lắm đó. Hôm nay là lần đầu tiên được gặp người thật ngoài đời.”
“Con gái tôi chơi Weibo, ngày nào cũng kể với tôi là ‘Tỷ Tỷ Tiểu Bạch hát hay lắm mẹ ơi!’”
“……”
“Cảm ơn mọi người, cứ gọi tôi là Tiểu Bạch thôi.” — Cố Kiều Bạch mỉm cười, dịu dàng đáp lại.
Phòng bao khá rộng, có thể chứa khoảng hai mươi người. Nhưng số người có mặt lại không nhiều, vì vậy không gian trông khá thoáng đãng, có phần trống trải.
Dù hôm nay là lần đầu tiên cô gặp những người trong công ty Nam Ngu, nhưng vì ai cũng còn trẻ, năng động và vui vẻ nên không khí khá dễ chịu. Mọi người trò chuyện sôi nổi, chủ đề nối tiếp nhau tự nhiên, vừa phải, không ai cảm thấy gượng gạo hay khó xử.
“...Tới rồi sao? Ừ, tốt.”
Cố Kiều Bạch tình cờ nghe thấy một người trong nhóm đang nghe điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rất cung kính. Cô thầm đoán, chắc là có ai đó "cấp cao" đang chuẩn bị đến?
Người kia cúp điện thoại, nét mặt mang theo ý cười rồi nói: “Chúng ta còn một nhân vật chính sắp tới rồi.”
Cố Kiều Bạch trong lòng thấy khó hiểu, bởi vì khi người kia nói câu đó, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía cô, cứ như cố tình nói cho cô nghe vậy.
Nhân vật chính? Nhân vật chính gì cơ chứ? Chẳng lẽ là nam nữ chính trong phim truyền hình?
Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Cố Kiều Bạch ngẩng đầu chờ người xuất hiện.
“Quả nhiên là nam thần, lúc nào cũng phải đến thật hoành tráng!”
“Ảnh đế của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.”
“Tiểu Bạch, lần này người hợp tác với em chính là tân ảnh đế – Nam Thành.”
Cô thật sự không thể ngờ được, người cùng cô hợp tác lại là Nam Thành.
Mặc dù Nam Thành không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng trước đây trong một buổi gala cuối năm, màn trình diễn của anh đã khiến không ít người hâm mộ phải kinh ngạc.
Fanclub Hạt Bí Đỏ từng rần rần bàn tán: “Không ngờ nam thần nhà mình hát cũng hay nữa!”
“Nam... Nam lão sư.” – Cố Kiều Bạch vội vàng đứng dậy, suýt nữa buột miệng gọi “nam thần”, may mà kịp thời phản ứng, đổi cách xưng hô
“Chào anh, em là Cố Kiều Bạch.”
“Anh biết mà, Tiểu Bạch.”
Giọng nói dịu dàng của Nam Thành như làn lông chim nhẹ nhàng lướt qua tim cô: “Đừng gọi anh là lão sư. Nói về ca hát thì có khi anh còn phải gọi em là lão sư ấy chứ.”
“Không dám không dám...” – Cố Kiều Bạch nhìn Nam Thành ngồi xuống bên cạnh mình, gương mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng hai vành tai đỏ hồng đã hoàn toàn để lộ cảm xúc trong lòng cô.
Cô nghĩ thầm, lát nữa ăn xong có nên xin chữ ký của nam thần không nhỉ? Hay là... xin cả WeChat?
“‘Nam lão sư’~ cái cách gọi này nghe hay ghê!” – Một giọng nói vui vẻ vang lên sau lưng Nam Thành. Người đó là Cố Trạm, vừa cười vừa kéo dài ba chữ “Nam lão sư”, khiến Cố Kiều Bạch bỗng thấy ngại ngùng không rõ lý do.
“Đây là Cố Trạm – nhà sản xuất phim của chúng ta.” – Nam Thành giới thiệu.
Mọi người ở đây vốn đã rất tò mò về anh chàng điển trai lai Tây này, giờ nghe giới thiệu mới “à” lên đầy vẻ hiểu ra.
Cố Trạm cười rạng rỡ, gương mặt hiền lành như ánh mặt trời: “Lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ thêm.”
Mẹ của Cố Trạm là người gốc Hoa sinh ra tại Mỹ, từng là diễn viên nổi tiếng ở Hồng Kông đầu thế kỷ 21. Bố anh là một thương nhân người Mỹ. Nhận thấy ngành công nghiệp điện ảnh – truyền hình ở Trung Quốc đang phát triển mạnh, anh đã quyết định về nước phát triển sự nghiệp giải trí.
Tuy có sự xuất hiện của Nam Thành, nhưng không khí bữa tiệc cũng không vì thế mà trở nên nghiêm túc hay tẻ nhạt. Các thành viên của công ty Nam Ngu vẫn khí thế ngất trời, hào hứng kể đủ chuyện hậu trường showbiz, dường như cũng không xem Cố Kiều Bạch là người ngoài.
Cố Kiều Bạch yên lặng dùng bữa ở bên cạnh, thỉnh thoảng khi nghe thấy ai đó nhắc đến mình thì cô lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đáp lại.
“Nghe nói em thích Ngải Tịnh Sâm à?” – Đó là một ca sĩ nổi tiếng người Mỹ, được biết đến với những bản tình ca sâu lắng, nhưng đồng thời cũng rất giỏi về rock và R&B – điều khiến người trong giới phải nể phục.