Ai…
Cô vốn là một ngôi sao mới nổi với thiên phú Huyền môn hơn người, người có hy vọng nhất trở thành tiên.
Tiếc thay, cô độ kiếp thất bại, bị sét đánh tan xác.
Khi ý thức dần trở lại, cô đã ở Phong Đô thành, nơi quỷ khí dày đặc.
À, chính là âm tào địa phủ.
Cô cứ tưởng mình chỉ là chết đi, nào ngờ lại thấy cả thân xác mình ở địa phủ.
Chẳng lẽ là vì lo lắng không ai nhặt xác cho cô sao?
Kỳ lạ thật, cô chưa từng nghe nói địa phủ còn lo cả việc bảo quản thi thể.
Chưa kịp hỏi rõ, Phong Đô Đại Đế đã truyền lời cho cô, chỉ một câu.
"Chịu thác người, trung việc người, thời cơ đến, cháu sẽ tự trở về nhân gian."
Chớp mắt đã 1500 năm, cô ở Phong Đô Đại Đế cũ sắp rời đi, tân nhiệm Phong Đô Đại Đế chưa nhậm chức, Thời Nhất mang theo hồn phách và thân thể trở lại dương gian.
Phong Đô Đại Đế còn rất "chu đáo" chuẩn bị cho cô "hồ sơ" với chứng minh thư và sổ hộ khẩu.
Ngoài ra, một đồng xu cũng không có.
Tuy cô đã rời nhân gian ngàn năm, nhưng cũng hiểu biết đôi chút về những thay đổi và biến chuyển từng ngày nơi trần thế.
Rốt cuộc, người chết rồi cũng phải đến địa phủ.
Nơi đông người thì có thị phi, nơi nhiều quỷ thì vẫn vậy.
Gần 50 năm qua, số lượng quỷ ở địa phủ tăng lên nhanh chóng, chỉ tiêu đầu thai lại có hạn, một bộ phận quỷ không muốn đầu thai.
Vì sự bình yên ổn định của địa phủ, Phong Đô Đại Đế vung tay, ra lệnh cho Đông Nhạc đại đế và Địa Tạng Bồ Tát xây dựng một địa phủ thời đại mới.
Cố gắng tạo ra một địa phủ mới, để quỷ cũng có việc làm, chứ không phải ngày ngày chỉ biết gây sự.
Vì vậy, địa phủ và nhân gian hiện tại cũng tạm ổn, Thời Nhất không thấy khó chịu, chỉ có một điều duy nhất khiến cô đau khổ, đó là không một xu dính túi.
Thời Nhất đã nghe không ít quỷ mới xuống phàn nàn về áp lực ở nhân gian, làm gì cũng cần tiền, cô vì chuyện này mà lo lắng, trước khi đến đã định xin Phong Đô Đại Đế cho thêm chút tiền.
Ai ngờ lão già kia lại nói:
"Ta là chúa tể âm phủ, cai quản toàn bộ Phong Đô thành, làm sao có tiền dương gian? Minh tệ thì có hai tờ, cháu cần không?"
Thời Nhất im lặng, "Cháu cần minh tệ làm gì?"
Ngay sau đó, một chuyện càng khiến cô câm nín xảy ra.
"Ừm, là cháu không cần nhé."
Dứt lời, người đàn ông vung tay, Thời Nhất cứ thế cầm sổ hộ khẩu và chứng minh thư ngơ ngác đến nhân gian.
Thời Nhất:……
Nếu không phải cô đánh không lại lão già chết tiệt kia, Thời Nhất đã quay lại Phong Đô thành đánh cho ông ta một trận rồi.
"Thời Nhất?"
Đúng lúc đang nghĩ ngợi thì Lâm Lạc, người cô mới gặp không lâu lại xuất hiện trước mặt.
"Lâm cảnh sát, có chuyện gì?"
Lâm Lạc xuống xe đi đến trước mặt cô, "Phải là tôi hỏi cô mới đúng, từ cục cảnh sát ra lâu như vậy mà cô không về nhà à?"
"Tôi không có nhà."
Lâm Lạc chỉ nghĩ cô đang giận dỗi với người nhà, biết cô quan tâm đến tiền thưởng, bèn nói: "Vụ Lý Chí Cường, chúng ta đến quê hắn lấy lại chứng cứ, lần này cảm ơn cô đã cung cấp thông tin."
"Không có gì, tôi vì tiền thưởng thôi."
Lâm Lạc cười, xoay người chuẩn bị đi, tay vừa nắm lấy cửa xe, di động reng lên một tiếng, cô ấy lấy ra xem, hơi nhíu mày.
"Các anh đi lấy bằng chứng đi, có việc gì thì cứ liên lạc qua điện thoại, tôi đi xử lý một chút việc đã."
"Rõ, lão đại."
Điện thoại vừa báo đến tin nhắn từ đồng nghiệp, là thông tin về Thời Nhất. Rất ít, chỉ vài dòng.
Thời Nhất, mười chín tuổi, mồ côi cả cha lẫn mẹ, từ nhỏ sống ở vùng núi sâu, bà nội nuôi cô lớn lên cũng đã qua đời cách đây nửa năm, hôm nay mới từ nông thôn lên Lâm Thành.
Nhớ lại lúc nãy cô ấy hỏi cô vì sao không về nhà, cô chỉ bình thản trả lời là không có nhà, không ngờ thân thế của cô lại là như vậy.
Lộc cộc.
Thời Nhất nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lạc, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
"Đến giờ ăn cơm chiều rồi, cùng nhau đi ăn nhé? Tôi mời."
Thời Nhất đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn cô ấy, "Được ạ, có thể ăn mì gói Lý Chí Cường hôm nay không?"
Tuy mì gói không đủ no, nhưng hương vị đó khiến cô lưu luyến quên cả phản ứng, vẫn muốn ăn.
Lâm Lạc ngẩn ra, không nghĩ ra là cốc mì được ăn sạch sẽ tới mức không còn giọt nước canh thừa kia là do cô gái trước mắt này ăn hay là nghi phạm ăn.
"Mì gói không có dinh dưỡng, ăn lâu dài không tốt cho sức khỏe, tôi dẫn cô đi ăn món khác ngon hơn."
Thời Nhất cách 1500 năm lần đầu tiên trở lại nhân gian, đối với mọi thứ đều còn xa lạ, Lâm Lạc nói gì cô liền nghe theo, dù sao có cơm miễn phí để cọ thì quá tốt rồi.
Lúc này là giờ ăn cơm, bất kể đi đến đâu cũng rất đông người, Lâm Lạc dẫn cô đi về phía bên trái cục cảnh sát một đoạn đường, sau đó rẽ vào một con phố, cuối cùng dừng lại ở một quán ăn gia đình.
Nơi này chỉ chiêu đãi khách quen, không cần phải xếp hàng dài.
Thời Nhất cái gì cũng tò mò, trên đường lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh, Lâm Lạc lại luôn chú ý đến cô, cho rằng cô chỉ là lần đầu vào thành, nên mới tò mò như vậy.
Trên bàn ăn, Thời Nhất nhìn những món ăn đầy đủ sắc hương vị, sau khi Lâm Lạc bắt đầu gắp đũa thì cũng bắt đầu ăn uống ngon lành.
Lâm Lạc múc cho cô một chén canh cá thơm nồng, "Cô có chỗ ở chưa?"
"Chưa có."
Thời Nhất đối với việc ở đâu không quan trọng, dù sao trước kia vẫn luôn ở dưới địa phủ.
Lâm Lạc trầm ngâm một lát vẫn nhỏ giọng hỏi: "Vậy cô còn tiền không?"
Thời Nhất rất bình thản, "Không có, tôi bắt Lý Chí Cường chủ yếu là vì tiền thưởng."
Lâm Lạc đặt chén canh cá bên cạnh cô, nhìn cô gái đang ăn ngon lành, bất đắc dĩ thở dài, sau đó không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai người ăn no bụng.
"Lâm cảnh sát, để báo đáp cô đã mời tôi ăn cơm, tôi tặng cô một câu nhé, ba ngày sau, buổi tối sau 12 giờ đừng đi đường đêm."
Lâm Lạc đối với cô có ý tốt, còn mời cô ăn cơm, Thời Nhất cảm thấy mình nên làm gì đó, cô không thích nợ ân tình của người lạ, bữa cơm này coi như cô trả ơn.
"Được." Lâm Lạc không để ý đến những lời thần thần bí bí của cô, cô ấy là cảnh sát nhân dân, là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi mua điện thoại, đến lúc đó nhận được tiền thưởng thì trả lại tôi."
Lâm Lạc nghĩ, cho dù sau này cô ấy muốn tìm việc hay làm gì khác, thì trong xã hội này không thể thiếu điện thoại, cô ấy lại nổi lòng trắc ẩn, giúp đỡ cô một tay.
"Được ạ, vậy cảm ơn Lâm cảnh sát."
Lâm cảnh sát thật là người đẹp lại tốt bụng, vừa rồi quẻ bói không uổng phí.
Lâm Lạc mua cho cô một chiếc điện thoại 3000 tệ, giúp cô làm thẻ điện thoại, đăng ký WeChat. Thấy cô không có thẻ ngân hàng, cô ấy lại rút hai ngàn tệ tiền mặt từ máy ATM cho cô.
Nhìn cô không có chỗ để tiền, cô ấy còn mua cho cô một chiếc túi xách nhỏ để đựng.
Vốn dĩ cô ấy còn muốn đưa cô đi thuê phòng, nhưng đột nhiên có vụ án, cô ấy đành phải đi ngay. Cô ấy dặn Thời Nhất có việc thì gọi điện hoặc nhắn tin WeChat cho cô ấy rồi bắt taxi đến chỗ làm.
Thời Nhất nhìn chiếc điện thoại mới toanh, thích thú không rời, mày mò đủ kiểu.
Cô còn nhớ rõ Phong Đô Đại Đế dặn dò, phải tích cóp công đức và tín ngưỡng. Cô liền nghĩ đến những video ngắn và buổi phát sóng trực tiếp mà cô và Tiểu Bạch đã xem ở địa phủ.
Như vậy có thể giúp nhiều người nhanh chóng biết đến cô, thậm chí là tin tưởng cô. Cô có thể dùng hình thức phát sóng trực tiếp để giúp đỡ người khác, từ đó đạt được công đức nhanh chóng và tiện lợi hơn.
Nói nhiều như vậy, kỳ thật chỉ là cô không biết làm sao để kiếm tiền.
Không bằng cấp, không quan hệ, cô chỉ có thể nghĩ đến cách này.
Thời Nhất hành động rất nhanh, cô tìm hiểu cách bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi làm theo từng bước.
Tải ứng dụng phát sóng trực tiếp, đăng ký tài khoản... Hai mươi phút sau, mọi thứ đã hoàn thành.
Trong mắt Thời Nhất tràn đầy vẻ háo hức. Tiểu Bạch nói phát sóng trực tiếp cũng có thể kiếm tiền, tiếc là hắn là quỷ sai, sợ dọa người sống, nếu không cũng muốn làm một cái chủ bá kiếm chút minh tệ và cúng bái.