Thời Nhất lang thang không mục đích trên khắp đường to phố nhỏ trong cái thời tiết vô cùng nắng nóng. Hiện giờ toàn thân cô không có lấy một xu dính túi, nên đến một chai nước cũng không mua nổi.
Khi đi ngang qua một bức tường đá, khóe mắt cô thoáng thấy một dòng chữ thông báo treo thưởng vô cùng chói lọi được viết trên tấm áp phích dán lên tường.
Chân cô phanh gấp lại, sau đó lùi hai ba bước về sau, đi đến trước bức tường, dí mặt vào tờ thông báo treo thưởng kia.
Cô nhanh chóng lia mắt đọc lướt qua nội dung trên đó, trong miệng không nhịn được mà đọc nhẩm theo.
“Khu vực trực thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Công an Lăng Hồ - thành phố Lâm Thành vừa xảy ra một vụ án hình sự lớn. Sau khi điều tra, Lý Chí Cường là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, hiện tại đã bỏ trốn.”
“Nghi phạm Lý Chí Cường, căn cước công dân số 522... Mong các phương tiện truyền thông và quần chúng nhân dân tích cực cung cấp manh mối cho cơ quan công an... Giải thưởng hai vạn nhân dân tệ...”
Thời Nhất không có khái niệm về tiền bạc, cô cũng không biết hai vạn nhân dân tệ là ít hay nhiều.
Nhưng đây là giải thưởng của chính phủ, hơn nữa đối phương lại còn là tội phạm nguy hiểm đã dính mạng người, nên chắc chắn tiền thưởng sẽ khá lớn.
Thời Nhất hứng thú bừng bừng, cô xoa tay hằm hè, điệu bộ nóng lòng muốn thử. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô tràn ngập mong chờ nhìn chằm chằm bức ảnh chụp bên trái tờ thông báo.
Ánh mắt cô vô cùng nóng bỏng, dường như đối phương không phải nghi phạm bỏ trốn của một vụ án hình sự, mà là một đống bánh bao thịt nóng hổi đang chờ cô thưởng thức.
Ánh mắt cô dán chặt vào tấm ảnh của Lý Chí Cường, tay phải căn cứ vào tướng mạo và bát tự của anh ta, nhanh chóng bấm tay tính toán.
Không bao lâu sau, khóe miệng cô cong lên, nở một nụ cười đắc ý.
Tiền trinh, bánh bao thịt, tôi tới đây…
------
Trong tầng hầm tối tăm và ngột ngạt, một chiếc quạt điện cũ kỹ đang quay, phát ra từng tiếng "kẽo kẹt".
Tầng hầm chất rất nhiều rác rưởi, những cốc mì tôm lớn nhỏ, những chai nước khoáng rỗng và một số rác thải mới nhặt được cũng bị chất đống trong góc. Trong phòng, đủ các loại mùi chua, thối trộn lẫn vào nhau, vô cùng khó ngửi.
Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi nhìn chằm chằm vào cốc mì ăn liền duy nhất còn sót lại với vẻ mặt ác độc, rồi đứng dậy đi đun nước.
Người đàn ông này chính là đối tượng hiềm nghi Lý Chí Cường. Ông ta mặc chiếc áo chẽn kiểu người già, cả người ướt đẫm, không khí oi bức, nóng hầm hập khiến ông ta cáu kỉnh không thôi.
Ông ta đã trốn dưới tầng hầm này suốt năm ngày rồi, đồ ăn và thức uống đều sắp hết, không bao lâu nữa, ông ta phải tìm cách ra ngoài.
Cộp…
Cộp cộp cộp…
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Lý Chí Cường lập tức cảnh giác.
Ông ta cầm con dao trên bàn lên, lần mò bước chậm về phía cửa.
Trước kia thi thoảng cũng vang lên tiếng bước chân, nhưng đều là đi ngang qua rồi lên lầu.
Thế nhưng Lý Chí Cường không dám cược, lần nào ông ta cũng lo lắng cầm dao canh trước cửa.
Cộp cộp cộp…
Âm thanh không hướng lên tầng trên, mà là đi về phía tầng hầm này.
Lý Chí Cường vô thức nín thở, bàn tay ông ta hết siết chặt rồi lại buông ra, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi khiến cán dao có cảm giác nhớp nháp.
Căn phòng lúc này không được tính là yên tĩnh, chiếc quạt điện cũ nát vẫn chạy kêu cót két, ấm đun nước cũng bắt đầu phát ra âm thanh "sùng sục", nước sắp sôi rồi.
Nghe tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập của mình, ông ta không kiềm chế được sự hoảng hốt.
Lúc này, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ đi tắt ấm đun nước và quạt điện, chỉ có thể nín thở, nhìn chằm chằm cánh cửa với ánh mắt ác độc.
Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Chí Cường không dám đáp lại.
Người bên ngoài cửa lại vô cùng kiên nhẫn, âm thanh gõ cửa có quy luật, một lần lại một lần. Thế nhưng lát sau, cường độ tiếng gõ tăng lên, nhịp điệu cũng dồn dập hơn.
Lý Chí Cường nghe tiếng gõ cửa, càng lúc ông ta càng bực bội, trong mắt cũng hiện lên vẻ khó hiểu.
Nếu là công an, chắc chắn họ sẽ không kiên nhẫn chỉ gõ cửa mà không có động tác khác như thế.
Chỉ cần không phải công an là được. Trái tim vốn thắt chặt của Lý Chí Cường cũng dần buông lỏng. Ông ta khàn giọng hỏi: “Ai?”
“Thời Nhất.”
Giọng nói của một cô gái, nghe có vẻ dịu dàng, mềm yếu, tuổi cũng lớn không lắm.
Lý Chí Cường vừa khó hiểu vừa cáu kỉnh: “Không quen. Cút nhanh đi.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn chưa dừng lại, cơn tức của Lý Chí Cường cũng bùng lên. Ông ta kéo mạnh cửa ra, hung hăng nhìn chằm chằm cô gái có gương mặt nõn nà trước mặt.
“Cút nhanh cho ông, cẩn thận ông xiên chết mày.”
Thời Nhất nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt, cả ngoài toát ra mùi hôi hám, mang theo khí chất tà ác chỉ sau khi gϊếŧ người mới có.
Cô bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, vui vẻ nói: “Tìm được ông rồi.”
Gương mặt của Lý Chí Cường biến sắc, trái tim ông ta vô thức đập loạn. Ông ta không quan tâm lời này của cô có ý gì, mà siết chặt chiếc dao đầu bếp sắc bén dài khoảng ba mươi căn-ti-met trong tay, độc ác đâm mạnh về phía Thời Nhất.
Thời Nhất túm lấy cổ tay ông ta, dùng sức vặn như vặn giẻ lau.
Rắc…
Tiếng gãy xương vang lên.
A...!
Cạch... Keng…
Âm thanh rên rỉ đau đớn của Lý Chí Cường và âm thanh con dao trong tay ông ta rơi xuống đất đồng thời vang lên.
Thời Nhất lách mình qua cửa tầng hầm, vừa tiến vào, cô đã nhấc chân lên đá vào khuỷu chân ông ta một cách không thương tiếc.
"Bộp" một tiếng, Lý Chí Cường quỳ gối trên mặt đất, hai tay ông ta nhanh chóng bị Thời Nhất bắt chéo sau lưng, sau đó cô dùng sức đẩy một cái, mặt ông ta tiếp xúc với nền đất đầy rác rưởi.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, căn bản không để ông ta có cơ hội phản ứng.
“Mẹ nó, mày là ai? Nhanh thả ông ra!”
Cô gái này quá khỏe, động tác lại vô cùng thô lỗ, Lý Chí Cường giãy giụa hồi lâu nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của cô.
Khuỷu chân, đầu gối, hai tay và mặt ông ta đều đau rát, ông ta vô cùng tức giận, nhưng ngoài chửi ầm lên thì không làm được gì nữa.
Thời Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thèm để ý đến ông ta nữa.
Cô đói quá, không có sức…
Cô ngẩng đầu lia mắt nhìn tầng hầm đầy rác rưởi, cuối cùng tầm mắt dừng ở một chiếc dây thừng sau góc cửa.
Chân và tay phải của cô kiềm chế Lý Chí Cường, tay trái giật lấy sợi dây thừng sau góc cửa, sau đó trói hai tay hai chân ông ta lại.
Sau khi đã hoàn toàn khống chế được ông ta, cô đá ông ta vào góc, rồi đi về cái bàn duy nhất trong căn phòng bẩn thỉu.
Cô lấy chiếc di động không đặt mật khẩu trên bàn lên, bấm số 110.
“Ừ, xin chào, tôi muốn báo án. Tôi đã khống chế được nghi phạm Lý Chí Cường trong thông báo treo thưởng...”
“Ừm, được, địa chỉ số 118, đường Thanh Vân, quận Vinh Ninh. Được!”
“Mẹ nó, con đĩ kia, ông đây khuyên mày đừng xen vào chuyện người khác, nếu không ông xiên chết mày. Chỉ cần ông không bị phán tử hình, sau khi ra tù, chuyện đầu tiên ông làm là giết chết con quỷ nhà mày. Ông đây ơ ớ ớ...”
Lý Chí Cường đang mắng hăng say, đột nhiên phát hiện mình không nói được nữa.
Miệng của ông ta dường như bị dính keo 502, không thể mấp máy được nữa.
“Chậc, vốn đã đói rồi, còn bị ông ồn chết được. Tôi chỉ có thể để ông câm miệng một lát.”
Tuy rằng lão già Phong Đô Đại Đế kia cấm cô sử dụng pháp thuật sau khi quay về nhân gian, thế nhưng cô không sử dụng để kiếm tiền hay tổn thương người khác, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?