“Tinh..”
Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng động, là tiếng ấm nước tự động ngắt điện khi nước đã sôi.
Thời Nhất bị tiếng động đó thu hút.
Cô ghé sát mặt quan sát âm đun nước và cốc mì ăn liền dưa chua lớn bên cạnh, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
“Dù sao chút nữa ông cũng bị công an bắt đi, không về được nữa đâu, để cốc mì này ở đây thì phí quá, tôi đành cố mà giúp ông giải quyết nó vậy.”
Thời Nhất nói bừa bằng giọng điệu đứng đắn, rồi không chút khách sáo xé nắp cốc mì.
Cô đổ nước trong ấm đun nước vào cốc mì, cuối cùng cắm dĩa vào, che kín nắp đợi mì nở.
Động tác của cô vừa vụng về vừa chậm chạp, nhưng tốt xấu gì cũng pha xong mì rồi.
Ba phút sau, mì đã chín.
Khi vừa mở nắp cốc mì ra, Thời Nhất đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn mà cô chưa bao giờ ngủi thấy. Nước bọt của cô không ngừng ứa ra, âm thanh kháng nghị trong bụng cũng càng lúc càng lớn.
Thời Nhất không nhịn được nữa, cô cầm dĩa lên bắt đầu ăn mì. Tuy tốc độ ăn của cô rất nhanh, nhưng thoạt nhìn vẫn vô cùng thanh tao, nhã nhặn.
Hương vị này còn ngon hơn nến mà Hắc Bạch Vô Thường hiếu kính cô nữa kìa!
Sợi mì dai dai, trong cay có chua, khiến Thời Nhất nhịn ăn suốt hơn một ngàn năm cảm thấy đây chính là mỹ thực ngon nhất trên đời.
Cô bưng cốc mì ăn liền đã pha đi đến ngồi xổm trước cửa tầng hầm, xắn tay áo vướng víu lên rồi bắt đầu tập trung ăn mì.
Tuy cơ thể này của cô đã được gửi ở hầm băng của âm tào địa phủ suốt một nghìn năm trăm năm rồi, thế nhưng cô không hề sợ nóng.
Cô chỉ ghét bỏ tầng hầm bẩn thỉu, bừa bộn, hôi hám mà thôi. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm giác thèm ăn của cô.
Mười phút sau, cô ăn hết cốc mì ăn liền, uống cạn nước súp, cuối cùng lau miệng rồi "ợ" một tiếng đầy thỏa mãn.
Ợ…
Thoải mái quá.
Công an vẫn chưa đến, cô ngồi xổm cạnh cửa, hai tay chống cằm, nhàm chán nhìn về phía trước.
Cuối cùng, khi chân cô sắp tê cứng vì ngồi xổm quá lâu, mấy công an mặc thường phục cũng vội vã chạy đến.
Lý Chí Cường loay hoay hồi lâu, nhích từng chút một, thế nhưng khi cuối cùng cũng lên đến cửa tầng hầm thì nhìn thấy công an, mặt ông ta lập tức tái đi. Ông ta trốn tránh suốt năm ngày trời mà không bị phát hiện, cuối cùng lại bị một cô gái dẫn công an đến tìm.
Ông ta tức giận đến độ quên luôn chuyện mình không nói được, kích động mở miệng chửi bới Thời Nhất.
“Tao giết chết mày, con đàn bà khốn nạn, đồ đĩ khốn kiếp. Mày cứ chờ đó cho ông, cho dù thế nào ông cũng phải giết chết mày. Nếu tao sống không tốt, mày cũng đừng mong sống yên lành.”
Cảm giác không cam lòng và nỗi hận đã khiến cơ thể ông ta bộc phát một năng lượng tiềm ẩn, ông ta vốn đau đến độ không thể đứng dậy được, lúc này bỗng nhấc nửa thân trên lên, ôm tâm lý đồng quy vu tận, hung hăng đập thật mạnh đầu của mình về phía Thời Nhất.
“Chậc, không biết tự lượng sức mình.”
Thời Nhất cười khẩy, một tay cô nhanh chóng chộp lấy cốc mì dưới chân chụp lên đầu ông ta, rồi đá một cú vào ngực ông ta.
“Dừng tay!”
Thời Nhất đá mãi thành nghiện, cô vẫn muốn tiếp tục đá thêm vài cú, lại bị công an đến can ngăn. Cô đành tiếc nuối thu chân về.
Thạch Minh tiến lên khống chế Lý Chí Cường, lấy cốc mì đang chụp trên đầu ông ta ra. Tuy rằng trong cốc mì không còn nước súp nước, nhưng tóc ông ta vẫn tràn ngập mùi vị mì ăn liền. Hơn nữa, tóc cũng dính không ít dầu mỡ.
Thạch Minh nhìn mà cảm thấy buồn nôn.
Lý Chí Cường không bị dán miệng nữa thì bắt đầu chửi ầm lên, không đợi bọn Thạch Minh và Lâm Lạc kịp ngăn cản, đã thấy âm thanh véo von của cô gái nhỏ không nhanh không chậm kể sạch hành vi phạm tội của Lý Chí Cường.
Nghe tên Lý Chí Cường cặn bã đó nói, chỉ cần ông ta có thể ra ngoài, ông ta sẽ dây dưa với cô cả đời, khiến cô không được sống yên lành. Ông ta còn nói gì mà, cho dù thành quỷ cũng không bỏ qua cho cô.
Khóe miệng Thời Nhất cong lên tạo thành một nụ cười khỉnh, cô cũng không thèm để ý có công an ở đây, nói bằng giọng điệu chế nhạo.
“Chạng vạng ngày mười tám tháng bảy, ông cầm con dao đầu bếp này và hai cân rượu xái rồi đi ra ngoài. Ông đi thẳng đến nhà anh em tốt của ông. Mấy chuyện ông mưu tài giết người này công an đều biết rồi, vậy chúng ta hãy nói vài chuyện mà bọn họ vẫn chưa điều tra ra đi.”
“Mười chín năm trước, một bé gái năm tuổi bị bắt cóc, tra tấn đến chết trong một hầm trú ẩn bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Lâm Thành, công an điều tra được quá ít manh mối, cho nên đến nay vẫn chưa thể phá án. Tôi nói có đúng không, đồng chí công an?”
Thời Nhất nghiêng đầu hỏi Lâm Lạc.
“Đúng vậy, phương pháp điều tra tội phạm trong quá khứ còn nhiều hạn chế, hơn nữa manh mối quá ít, nên trở thành vụ án chưa phá. Lão Đại chúng tôi đang định đợi đến thời hạn hai mươi năm mà vụ án vẫn chưa được phá, thì sẽ làm đơn xin lật lại vụ án...”
Thạch Minh còn chưa dứt lời thì đã nhận được một cái liếc mắt nhàn nhạt của Lâm Lạc. Anh ấy vội vàng im miệng.
Thời Nhất cũng không để ý, cô nói tiếp: “Mười chín năm trước, ông hai mươi tuổi, đến Lâm Thành làm việc ở công trường. Vì trộm tiền mua thuốc lá của quản đốc, nên bị ông ta gọi người đánh cho một trận.”
“Ngay hôm sau đó, ông gặp cô bé Tinh Tinh năm tuổi, bắt cóc cô bé đến hầm trú ẩn. Sự tà ác tiềm ẩn trong cơ thể ông, kích thích ông ra tay với một cô bé năm tuổi, trút toàn bộ vết thương mà nhóm quản đốc đã đánh ông vào ngày hôm trước lên người cô bé.”
“Càng nghe tiếng hét đau đớn thảm thiết của cô bé, ông càng hưng phấn hơn, càng lúc càng biến thái hơn. Cuối cùng, ông đánh cô bé cho đến chết. Đó là lần đầu tiên ông giết người.”
"Sau đó, ông lấy chiếc kẹp tóc trên đầu Tinh Tinh, treo nó và những "chiến tích" sau này của ông lên trần nhà trong căn nhà ở quê của ông."
“Mày, mày, mày... Mày nói bậy! Công an, nó vu khống tôi, tôi muốn kiện nó.”
“Ông đừng sốt ruột, tôi đã nói xong đâu.”
Thời Nhan cười, nụ cười rạng rỡ của cô, rơi vào trong mắt Lý Chí Cưởng chẳng khác gì ác quỷ đang sắp lấy mạng ông ta.
“Đồng chí công an, ban nãy tôi vừa nói, mười chín năm trước là lần đầu tiên ông ta giết người. Lần thứ hai ông ta giết người là vào mười năm trước, người chết là một ông lão nhặt rác.”
“Cũng giống vụ sát hại Trương Duy vào ngày mười tám tháng bảy, ông ta thấy tiền nổi lòng tham.”
“Ông ta giết chết ông lão nhặt rác, cướp đoạt năm vạn nhân dân tệ mà ông lão vất vả dành dụm suốt ba năm. Khi đi nhặt rác, ông lão nhặt được một chiếc cặp đựng tài liệu màu đen, ông lão dùng nó để đựng số tiền mình khổ sở kiếm được từ việc bán phế liệu. Ông ta cầm cả cặp đựng tài liệu lẫn tiền đi, bây giờ chiếc cặp đựng tài liệu kia, cũng giống chiếc kẹp tóc của Tinh Tinh, bị ông ta treo trên trần trong căn nhà ở quê.”
“Ở ngăn trong cùng của chiếc cặp đựng tài liệu, có một tấm ảnh của một đứa bé, đó là đứa cháu trai bị bắt cóc của ông lão nhặt rác.”
Khi Lý Chí Cường nghe cô nói ông ta đã giấu chiếc kẹp tóc trên trần nhà trong nhà cũ, gương mặt ông ta giống như bị sét đánh vậy.
Ánh mắt của hai công an đứng cạnh không ngừng quét qua cơ thể ông ta, ông ta liều mạng muốn giấu đi sự hoảng loạn của mình.
Thế nhưng không ngờ, cô gái này lại tiếp tục kể chuyện về ông cụ vô gia cư kia.
Trong cặp đựng tài liệu đúng là vẫn còn tấm ảnh chụp, ông ta vốn định giữ lại làm kỉ niệm, không ngờ, đây lại trở thành chứng cứ chính xác chứng minh ông ta phạm tội.
“Mày... sao mày biết được?... Không, không đúng, mày nói bậy. Con đàn bà khốn nạn này đang nói vớ vẩn, tất cả đều là lời nói vô căn cứ.”
Nếu chỉ phát hiện ra một mạng người, nếu ông ta tích cực nhận sai, nói không chừng sẽ được phán tù có thời hạn hoặc tù chung thân, thế nhưng nếu đã đính đến ba mạng người, ông ta muốn không chết cũng khó mà được.
Lúc này Lý Chí Cường mới cảm thấy luống cuống, mà điều khiến ông ta sợ hãi nhất, là cô gái kia biết tất cả mọi chuyện.
Thời Nhất không thèm để ý đến sự giãy chết của ông ta.
“Lấy hành vi ác liệt như vậy, ông chắc chắn sẽ bị phán tử hình, rất có thể sẽ lập tức thi hành. Ông đừng mơ đến chuyện thành quỷ cũng không bỏ qua cho tôi, vì người không bỏ qua cho ông, là tôi.”
Mặt mày Thời Nhất cong cong, khóe miệng cô cong lên nở một nụ cười mỉm, ghé sát vào ông ta nhỏ giọng nói: “Nhân lúc trước khi Đầu Trâu Mặt Ngựa dẫn ông xuống địa phủ chịu án, tôi sẽ để ông cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết là thế nào. Sau đó, tôi sẽ bảo bọn họ ném ông vào tầng địa ngục chảo dầu và tầng địa ngục núi đao biển lửa, để ông chờ ở đó trăm ngàn năm, muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Chậc chậc chậc, sau trăm ngàn năm tù đày, sẽ ném ông vào đường súc sinh, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Không... không đâu. Không đâu...”
Lý Chí Cường bị dọa hoảng hồn, ông ta nhìn về phía Thời Nhất vởi vẻ mặt sợ hãi, không ngừng giãy giụa lùi về phía sau, chỉ hận không thể lập tức quay về đồn công an với công an, chứ không muốn tiếp tục đối mặt với cô nữa.
Nhìn thấy phòng tuyến tâm lý của Lý Chí Cường đã hoàn toàn sụp đổ, Lâm Lạc liếc mắt ra hiệu cho Thạch Minh: “Tiểu Thạch, cậu dẫn người về đồn trước đi.”
Đội viên đang choáng váng, nghe thấy lời lão đại nhà mình nói thì lập tức tỉnh táo lại: “Rõ, lão đại.”
Thạch Minh lập tức hiểu được câu nói, nhân lúc ông ta bệnh, lấy mạng ông ta.
Nếu nhân cơ hội này mà thẩm vấn ông ta, quá trình lấy lời khai sẽ đơn giản và nhanh gọn hơn nhiều.
Ba vụ án giết người cơ đấy, hiệu suất này vô cùng đáng kinh ngạc.
Người đã bị dẫn đi, Thời Nhất vuốt phẳng tay áo của mình, sau đó khẽ ngước mắt nhìn Lâm Lạc trước mặt. Khóe miệng cô cong lên nở một nụ cười, bàn tay trắng nõn hồng hào giơ lên trước mặt Lâm Lạc rồi xòe rộng ra.
“Đồng chí công an, tôi đã bắt được đối tượng hiềm nghi cho các cô rồi, thậm chí còn cung cấp thêm manh mối của hai vụ án giết người khác. Cô xem, hai vạn nhân dân tệ trên tờ thông báo treo thưởng kia...?”
Nhìn cô gái lúc này trái ngược hoàn toàn với ban nãy, Lâm Lạc suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười. Thế nhưng may mà cô ấy đã gặp đủ loại cảnh tượng rồi, cho nên vẫn giữ được bình tĩnh nhìn cô.
“Xin chào, chúng tôi sẽ trao giải cho cô trong vòng nửa tháng sau khi vụ án được phá. Hơn nữa, xét thấy cô vừa cung cấp thêm thông tin mới, chúng tôi cần cô quay về đồn với chúng tôi, phối hợp lấy lời khai.”
Vừa nghe nửa tháng nữa mới lấy được tiền, gương mặt vốn tươi cười của Thời Nhất lập tức nhăn nhó, còn khó coi hơn cả quả mướp đắng.