Chương 2: Kiêng kỵ quà tặng

“Ta không dùng thứ rẻ mạt như vậy.”

—-

Người thanh niên bước vào thêu phòng, mình khoác áo gấm tím than, đuôi ngựa cột cao, trên trán buộc một dải đai đen viền vàng, giày ủng cũng khảm ngọc thạch—từ đầu đến chân đều toát lên vẻ giàu sang. Ngay cả thanh kiếm trong tay, vỏ kiếm cũng đính đầy châu ngọc.

…Không phải người nàng đang đợi.

Vẻ rạng rỡ trên gương mặt Tô Diệu Y lập tức biến mất: “Lăng công tử, sao lại là ngài?”

Vì để thu thập tin vặt cho tờ tiểu báo của mình, hai năm qua nàng đã không ít lần lui tới giao thiệp với các học sinh của Tập Hiền Thư Viện, bởi vậy cũng chiêu mời không ít đào hoa. Trong số những kẻ theo đuổi nàng, người khoa trương nhất, ăn chơi nhất, cũng là người khó đắc tội nhất—chính là vị công tử trước mặt.

Người này họ Lăng, tên Trường Phong. Gia đình làm ăn buôn bán, cơ nghiệp lớn ở Biện Kinh. Nhưng vị Lăng công tử này chẳng thích buôn bán cũng chẳng ham đọc sách, chỉ muốn làm hiệp khách, cả ngày kết giao với người trong giang hồ, gây ra không ít rắc rối. Người nhà muốn rèn luyện tính tình của hắn nên mới đưa hắn về quê nhà Lâu huyện.

“Diệu Y cô nương, nàng thật sự muốn gả cho cái tên thư sinh nghèo xơ xác mất trí kia sao?!”

Lăng Trường Phong nhìn bộ hôn phục trên người Tô Diệu Y, từ ngẩn ngơ vì vẻ đẹp ban đầu, dần trở lại với cơn giận dữ:

“Hắn tay trắng, không một xu dính túi, suốt ngày chỉ biết ngâm mình trong thang thuốc. Quan trọng hơn là hắn chẳng mảy may đoái hoài gì đến nàng! Nàng lấy hắn rốt cuộc là vì cái gì?”

Chợt như nhớ ra điều gì, hắn như bừng tỉnh, vội vã hỏi dồn:

“Có phải là cha nàng nhìn trúng hắn, ép nàng phải lấy? Nàng đừng sợ, ta đưa nàng đi ngay bây giờ. Chỉ cần có ta, không ai có thể ức hiếp nàng!”

Tô Diệu Y hơi sững người, lập tức lùi lại một bước, tránh khỏi tay hắn đang đưa tới; “Lăng công tử, xin tự trọng!”

Cánh tay Lăng Trường Phong cứng đờ giữa không trung, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi:

“Là… nàng tự nguyện gả sao? Vì sao chứ?Nàng rốt cuộc thích hắn ở điểm nào? Bổn công tử có chỗ nào thua kém hắn?”

Tới câu cuối cùng, hốc mắt Lăng Trường Phong đã hơi ửng đỏ, như thể sắp uất ức đến bật khóc: “Ta… ta trong mắt nàng rốt cuộc là gì…”

Lăng Trường Phong xưa nay vốn vô tâm vô phế, suồng sã ngang ngược, nay là lần đầu lộ ra vẻ mặt như vậy.

Tô Diệu Y khẽ ngẩn người, bàn tay giấu trong tay áo bất giác siết lại.

Nhà họ Lăng thế lực lớn mạnh, nếu nàng nói lời quá tuyệt tình, e sẽ chọc giận công tử nhà giàu này, chẳng biết sẽ chuốc lấy phiền toái gì. Nhưng nếu dịu lời, lại sợ hắn chẳng chịu dứt tâm…

“Lăng công tử.”

Tô Diệu Y trầm ngâm một lát, rồi ngẩng mặt lên, hàng mi dài khẽ chớp, tia tinh nghịch nơi mắt cũng thu lại, chỉ còn vẻ chân thành:

“Diệu Y vẫn luôn xem công tử là tri kỷ. Giữa nam nữ, lẽ nào cứ có chút tình cảm là phải thành chuyện phong nguyệt, cứ quen thân thì phải kết thành phu thê, mới được coi là kết cục viên mãn? Tri kỷ chi tình chẳng lẽ không quý giá, chẳng lẽ thấp kém hơn tình yêu nam nữ sao?”

“…”

Mặt Lăng Trường Phong đỏ bừng, vừa định mở miệng thì đã bị Tô Diệu Y ngắt lời.

“Lăng công tử là người trượng nghĩa, đầy tình cảm. Trong bao nhiêu người, vì sao Diệu Y chỉ có thể tâm sự với công tử? Chính vì ánh mắt công tử nhìn ta không giống người thường. Diệu Y cảm nhận được, công tử thật sự xem ta là bằng hữu, chưa từng nảy sinh tà niệm gì chỉ vì ta là nữ tử… chẳng phải vậy sao?”

Lăng Trường Phong được tâng bốc đến mức lâng lâng, nhưng giữa chân mày vẫn thấp thoáng nét nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, miệng đã phản xạ nhanh hơn đầu óc: “Tất nhiên, ta sao giống đám người kia được!”

“Vậy nên, sau này Diệu Y và Lăng công tử vẫn là tri kỷ, vẫn là bằng hữu tốt, phải không?”

“Phải, phải rồi…”

Tô Diệu Y nở nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay Diệu Y còn có việc, không thể trò chuyện nhiều với công tử. Công tử cũng mau trở về thư viện đi, kẻo lại bị tiên sinh phạt nữa đấy.”

Lăng Trường Phong lơ mơ gật đầu, quả thật xoay người rời khỏi thêu phòng.

Thấy vậy, Tô Diệu Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực âm thầm trút một hơi dài. Thế nhưng, trái tim vừa mới hạ xuống chưa được bao lâu, trước mắt bỗng tối sầm lại.

Tô Diệu Y sững người, ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Trường Phong vậy mà lại quay lại, đang đứng trên cao cúi xuống nhìn nàng chằm chằm.

“Lăng… Lăng công tử?”

Tô Diệu Y cảm thấy tim mình khựng lại một nhịp.

Lăng Trường Phong mím môi, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho nàng:

“Đây là thứ nàng nhờ ta tìm trước kia.”

Tô Diệu Y nhận lấy chiếc hộp, mở ra bên trong là một giá gác bút thủy tinh trong suốt hình dãy núi. Gia tộc nhà họ Lăng buôn bán khắp nơi trong thiên hạ, đúng là trước đây nàng đã nhờ Lăng Trường Phong giúp tìm món đồ quý hiếm này.

Tô Diệu Y cẩn thận cất giá gác bút vào, lấy túi tiền ra:

“Lăng công tử, giá của món này là bao nhiêu?”

Lăng Trường Phong cúi đầu nhìn mũi giày, giọng như mất hồn:

“Thôi đi, coi như là quà chúc mừng tân hôn của ta…”

“…”

Tô Diệu Y sững lại.

Lúc này trong lòng nàng thật sự có chút khó chịu.

“Diệu Y cô nương, ngày mai là sinh thần ta, ta sẽ mở tiệc ở tửu lâu Mộc Lan, đến lúc đó… nàng sẽ đến chứ?”

Lăng Trường Phong mơ hồ hỏi, như đang dốc chút hi vọng cuối cùng.

Vì cơn gợn sóng thoáng qua trong lòng, Tô Diệu Y gật đầu đồng ý.

Gió lạnh dần nổi lên, ánh sáng cuối cùng của ban ngày cũng hoàn toàn tan vào bóng đêm.

Tô Diệu Y ôm hòm đựng hôn phục, một mình trở về. Huyện Lâu không lớn, từ đầu đông sang cuối tây cũng chỉ mất chừng một nén nhang.

Hiệu sách họ Tô nằm trên con phố nhộn nhịp nhất huyện—ngõ Chu Lộ. Nơi đây nhà hàng, trà quán, tiệm thuốc, hiệu vàng, tiệm bạc chen nhau san sát, cái gì cũng có.

“Tin mới đây! Thánh thượng đích thân điểm danh ba vị đứng đầu khoa cử, Trạng nguyên lại là người ấy! Thần đồng họ Dung, năm tuổi đã nổi danh, năm nay lại rớt bảng, thật đáng tiếc thay, lại thêm một Phương Trọng Vĩnh chìm vào quên lãng?”

Gia nhân của hiệu sách họ Tô đang dọc đường rao bán báo nhỏ.

Vừa nghe thấy lời này, thực khách qua lại lập tức dừng chân, thậm chí có người đã bước vào quán rượu cũng quay lại mua một tờ tiểu báo vừa đi vừa đọc.

Thấy người mua báo càng lúc càng nhiều, túi tiền của gia nhân càng lúc càng căng phồng, những u uất trong lòng Tô Diệu Y cũng như được làn gió xuân hong khô, cảm giác dễ chịu hơn hẳn lúc rời khỏi thêu phòng.

Khóe môi nàng khẽ cong lên, xoay người bước vào hiệu sách.

Huyện bên vừa có một lô cổ vật và tranh chữ mới chuyển tới, mời Tô Tích Ngọc đến giám định nên hai hôm nay ông không có mặt ở huyện Lâu. Trong tiệm chỉ có Tô An An vừa ăn ô mai vừa trông hàng.

“Cô cô…”

Thấy Tô Diệu Y trở về, Tô An An vội vàng nhét vội miếng ô mai còn lại vào miệng, từ sau quầy chạy ra, vừa nhai vừa nói lúng búng:

“Cô… cô cô, cuối cùng người cũng về rồi…”

Tô Diệu Y giơ tay chọc nhẹ hai cái lên trán nàng: “Chỉ biết ăn thôi. Trong tiệm chỉ có mình con à?”

Tô An An ngẩn ra một lúc, khó khăn nuốt trôi miếng ô mai, đáp:

“Cái đó… còn có… cô… cô trượng cũng ở đây.”

“Ở đâu?”

Tô An An giơ tay chỉ về tấm rèm dẫn ra sân sau.

Sắc mặt Tô Diệu Y chẳng chút gợn sóng, nhưng lại nặng tay đặt mạnh rương áo cưới lên quầy, xoay người bước đến, một tay vén tung tấm rèm cửa.

Ánh trăng như lụa, vương vấn lơ lửng trong sân nhỏ chỉ chừng một trượng vuông. Theo tiếng nước nhỏ tí tách, ánh mắt Tô Diệu Y lập tức bắt được bóng người cao gầy đang đứng bên giếng—

Nơi giao hòa giữa ánh trăng và làn nước, như phủ lên một tầng sương mỏng. Nam tử kia đứng lặng trong làn sương ấy, tóc đen buông xõa, vận áo dài màu lam nhạt.

Rõ ràng là y phục cũ năm xưa của Tô Tích Ngọc, vừa không vừa người, tay áo ngắn hơn một tấc, còn lộ cả đường chỉ bung. Thế mà khi khoác lên người thanh niên kia, dưới ánh trăng phả gió đêm lay động, lại như áo tiên cưỡi mây mà đến—thoát tục cao ngạo, khiến người ta không dám mạo phạm.

Nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó tưởng tượng một người mà thiên hạ gọi là “nghèo kiết xác” lại có thể là người trước mắt nàng.

Rồng mắc cạn…

Hắn không phải kẻ sẽ mãi ở lại huyện Lâu.

Dù lúc vén rèm bước vào vẫn còn đầy một bụng tức giận, nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn, ngọn lửa trong lòng Tô Diệu Y liền bị dập tắt dễ dàng, chỉ còn lại nghìn nỗi tơ vò.

Từ khoảnh khắc nàng cứu hắn dưới vách núi, Tô Tích Ngọc đã nhìn thấu tâm ý nàng, ngày đêm răn dạy, rằng nàng không thể giữ chân được người này.

Sao lại không thể giữ được?

Tô Diệu Y chưa bao giờ phản bác ông, nhưng trong lòng vẫn luôn mang một niềm kiêu hãnh và tự tin không chịu khuất phục.

Sớm muộn gì, nàng cũng sẽ rời khỏi nơi này.

Bị giam cầm ở vùng nước cạn, đâu chỉ có mình hắn?

Họ có thể cùng nhau rời đi.

Chỉ là đêm nay, cái suy nghĩ đơn thuần và rộng mở ấy lại có chút dao động.

“Tí tách—”

Tiếng giọt nước rơi xuống đất kéo thần trí Tô Diệu Y trở lại.

Không xa, nam tử đang xắn tay áo, cầm khăn ướt lau nhẹ cổ tay và gò má. Dường như phát hiện điều gì, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn lại.

Tô Diệu Y nhìn thấy trước là vài giọt nước đang rung rinh nơi cằm hắn, sau đó là đôi mày lạnh lẽo ẩn trong hơi nước, đến cuối cùng mới chạm vào đôi mắt đen thẳm như vẽ mực.

Bình thản đến kỳ lạ…

Tựa như cuộc thất hẹn hôm nay chưa từng tồn tại.

Tô Diệu Y khẽ động môi, cuối cùng cũng cất lời hỏi:

“Hôm nay vì sao chàng không đến thêu phòng?”

“Bị giữ lại ở y quán.”

Ngừng một lát, giọng của nam tử vẫn không chút gợn sóng:

“Đại phu nói đã tìm được trong y thư một phương pháp châm cứu, có thể chữa được chứng hồn lìa xác của ta.”

Tô Diệu Y thấy tim mình hẫng một nhịp, vội hỏi tiếp:

“Vậy hôm nay đã thử chưa? Có nhớ ra gì không?”

Nam tử lặng lẽ nhìn nàng chốc lát, lắc đầu.

Tô Diệu Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây sau lại cảm thấy chính mình vì thở phào mà có phần… đáng xấu hổ.

Ba tháng trước, khi ra ngoài mua giấy và vải, nàng nhặt được một người đàn ông bị thương nặng dưới chân vách núi. Khi đó hắn bị gãy xương sườn lẫn xương chân, nhưng điều nghiêm trọng nhất vẫn là việc mất trí nhớ—ngay cả tên họ của chính mình cũng quên sạch.

Vật duy nhất trên người hắn là một miếng ngọc xanh khắc cảnh đồng tử chơi đùa bên đầm sen. Nhưng ở Đại Ẩn, loại ngọc này gần như nam tử chưa thành thân nào cũng đeo, chỉ là viên ngọc này tinh xảo và đặc biệt hơn đôi chút ở chất liệu và hoa văn.

Tô Diệu Y cũng từng cầm miếng ngọc này đi dò hỏi khắp nơi, nhưng chẳng có kết quả gì.

Cuối cùng, nàng tự đặt cho hắn một cái tên—Vệ Giới.

…Lấy từ vị mỹ nam trong sử sách, người từng bị cái đẹp của chính mình làm hại đến chết.

“Giới lang, chàng đừng lo lắng quá, ký ức sớm muộn cũng sẽ quay lại.”

Tô Diệu Y vốn là đến để chất vấn, nhưng lúc này lại dịu giọng an ủi.

Vệ Giới nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, nhưng nụ cười kia không chứa lấy chút ấm áp—ngược lại, nhiều hơn là vẻ giễu cợt.

Tô Diệu Y dời mắt đi chỗ khác, hỏi tiếp:

“Vậy là chàng ở y quán đến tận bây giờ nên mới không đến thêu phòng thử lễ phục à?”

Vệ Giới đặt khăn xuống, khẽ hất tay làm mấy giọt nước còn đọng nơi đầu ngón bắn ra, rồi mới thản nhiên đáp:

“Ra khỏi y quán thì bị dính bẩn cả người, đành phải về nhà lau rửa trước.”

Lời hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Diệu Y lại mơ hồ cảm thấy—hôm nay hắn có gì đó khác thường, từ giọng nói cho đến ánh mắt, đều lạnh lẽo và trầm mặc hơn hẳn mọi khi.

Thấy vậy, nàng cũng dứt hẳn ý định truy hỏi đến cùng.

“Áo cưới ta đã mang về rồi, chàng nhớ phải thử. Còn nữa…”

Nàng chợt nhớ đến điều gì, lấy từ tay áo ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp như dâng bảo vật, mỉm cười đưa cho Vệ Giới xem chiếc giá bút bằng lưu ly trong suốt bên trong:

“Cái này tặng cho chàng.”

Vệ Giới cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống món đồ tinh xảo kia, nhưng vẫn không đưa tay ra nhận.

“Giá bút bên gian phía đông đã hỏng, mấy hôm nay chàng chép sách không có chỗ đặt bút. Ngày mai dùng cái mới này nhé… rất hợp với chàng đấy.”

Thực ra từ lâu Tô Diệu Y đã muốn thay giá bút mới cho Vệ Giới, chỉ là những loại làm bằng ngọc hay gốm trong huyện đều quá thô vụng. Đến khi nghe nói vùng ven biển mới có loại giá bút bằng lưu ly, nàng mới nhờ người tìm mua.

Thấy Vệ Giới vẫn chưa có động tĩnh, nàng bèn chủ động lấy giá bút ra khỏi hộp, cẩn thận đưa tới trước mặt hắn, mỉm cười hỏi:

“Chàng xem, có đẹp không?”

“…”

Cuối cùng Vệ Giới cũng đưa tay ra, nhận lấy giá bút bằng lưu ly kia.

Ngón tay thon dài trắng trẻo, cầm lấy món đồ trong suốt như băng, thanh khiết như ngọc ấy…

Cảnh tượng ấy, còn hợp với hắn hơn cả trong tưởng tượng của Tô Diệu Y.

Nhưng đúng lúc nàng còn đang mừng rỡ trong lòng thì—

Ngón tay đang cầm giá bút bỗng lơi ra.

Choang!

Một tiếng vỡ giòn tan vang lên.

Nụ cười trên môi Tô Diệu Y cứng lại. Nàng chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy chiếc giá bút đã rơi xuống nền cạnh giếng, vỡ tan tành, chẳng còn chút ánh sáng nào.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh nhạt, dửng dưng của Vệ Giới vang lên bên tai:

“Ta không dùng thứ rẻ mạt như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play