Một đoàn người cứ thế lặng lẽ áp giải “xe tù” lên đường hồi kinh.
Nói ra cũng lạ, từ Tương Dương trở về Biện Kinh, cả quãng đường như bị trúng bùa, xui xẻo đến mức khó tin. Khi thì xe hỏng, lúc lại ngựa không đi nổi, có lần ăn phải đồ không sạch, cả đám còn bị tào tháo rượt, nằm vật ra trạm dịch mấy ngày không xuống giường nổi…
Lẽ ra chỉ cần hơn mười ngày là tới nơi, vậy mà lần lữa mãi, bị kéo dài thành hơn một tháng! Từ giữa đông kéo lê đến đầu xuân!
Đám quan sai thì nóng ruột như kiến bò chảo nóng, đến khi cuối cùng cũng vào đến cổng Biện Kinh, ai nấy đều như trút được gánh nặng, cảm giác cả tháng qua chẳng khác nào vượt kiếp nạn.
Xuân mới vừa sang, trời còn se lạnh, gió xuân vẫn còn sắc lạnh như dao.
Quan sai áp giải chiếc xe ngựa dán chữ “Tù” và niêm phong kỹ lưỡng đến cửa Nam Huân.
Tô Diệu Y vén rèm xe lên, vừa nhìn ra đã thấy cách đó không xa, một hàng người thân quen đứng chỉnh tề chờ đón. Có Mục Lan, Giang Miểu và Ngu Đinh Lan vốn ở lại Biện Kinh, có cả Tô Tích Ngọc và Cố Ngọc Ánh từ Lâm An đến, Tô An An, Dung Hy vừa từ Dương Châu trở về…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT