Rời khỏi miếu tổ họ Trọng, Trọng Thiếu Huyên trở về doanh trại. Hắn chậm rãi bình ổn lại tâm trạng, buồn bực cầm theo một vò rượu, đi thẳng vào rừng vắng người, phi thân lên cây, ngồi trên nhánh cao mà uống rượu giải sầu.
Không biết đã qua bao lâu, dưới chân truyền đến tiếng sột soạt khe khẽ.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, thì thấy có người cũng giống như mình, trốn vào rừng mượn rượu tiêu sầu. Mà người đó không ai khác, chính là huynh đệ tốt của hắn – Lăng Trường Phong.
Lăng Trường Phong ngồi xuống gốc cây, xé phong vò rượu ra, vừa định tu ừng ực thì đỉnh đầu bỗng bị vật gì đó trên cây nện trúng.
Hắn “xì” một tiếng, cứ tưởng là con cầy hay chuột gì trèo cây hái quả, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Trọng Thiếu Huyên đang co một chân, thả một chân, cũng ôm một vò rượu ngồi trên cành cây, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như cười như không.
“Lăng Trường Phong, huynh đúng là giống một con chó hoang không ai cần.”
Trọng Thiếu Huyên cong môi trêu chọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT