Ăn uống tập thể kiểu này, một là chọn lẩu, hai là chọn nướng, đối với sinh viên mà nói, cũng chỉ có mấy loại này.
Chợ đêm cuối hè rất náo nhiệt, mùi thì là theo làn gió hơi nóng thổi tới, khiến người ta rất thèm ăn.
Đỗ Tân đi thẳng đến một quán trong số đó, hai cái bàn trước cửa ghép lại thành một bàn.
"Đồ nướng ở quán này thật sự rất ngon, Thẩm Thuần cũng thử xem, thấy ngon thì sau này có thể thường xuyên đến ăn." Đỗ Tân giới thiệu, "Mọi người gọi món đi."
"Lão Đỗ, còn chưa ăn mà cậu đã quảng cáo trước rồi, ông chủ phải trả tiền quảng cáo cho cậu mới được." Một nam sinh cười trêu chọc.
Chủ quán là vợ chồng, bà chủ mặc tạp dề trông rất thân thuộc với Đỗ Tân, thái độ cũng rất nhiệt tình: "Đương nhiên phải trả rồi, lát nữa bác cho thêm hai xiên cật nhé."
"Đó là thứ đại bổ, phải bồi bổ cho lão Đỗ nhà chúng ta mới được, tránh cho bị yếu." Lạc Xán đùa.
Cả đám cười ầm lên, Thẩm Thuần cũng khó nén ý cười, bà chủ bên kia vừa ghi món vừa đảo mắt nhìn một vòng cười nói: "Hội trưởng cũng đến rồi à, cậu sinh viên này mới đến hả? Trước đây chưa thấy bao giờ."
"Không cần khách sáo vậy đâu ạ." Tạ Bách Viễn lên tiếng.
"Đây là đàn em mới đến của bọn cháu, tên là Thẩm Thuần, đẹp trai không bác?" Đỗ Tân khoác vai Thẩm Thuần nói.
"Đẹp trai thật đó, rất bảnh bao, sau này thường xuyên đến nhé, bác giảm giá cho cháu." Bà chủ cười nói.
"Còn có phúc lợi này nữa cơ à."
"Bà chủ, lần đầu tiên cháu đến bác còn không phát hiện, đàn em của bọn cháu vừa đến bác đã nhận ra ngay, sao ăn đồ nướng còn nhìn mặt nữa vậy."
"Không được, trái tim cháu cũng bị tổn thương rồi."
"Đãi ngộ này giống hội trưởng nhà chúng ta nhỉ."
"Giảm giá cho cháu luôn, được chưa?" Bà chủ vừa xác nhận đơn vừa cười nói, "Cho ớt hết chứ?"
"Có ai kiêng gì không?" Đỗ Tân quay đầu hỏi.
"Không."
"Không, cái gì cũng ăn."
Những người khác nói chuyện rôm rả, chỉ có Tạ Bách Viễn không lên tiếng, Thẩm Thuần nhìn anh với vẻ hơi sâu xa, nói: "Cháu ăn cay nhiều, phiền bà chủ cho thêm một phần tư ớt nữa ạ."
"Được, nhớ rồi." Bà chủ cười nói rồi rời đi.
Đỗ Tân tặc lưỡi một tiếng nói: "Thẩm Thuần, em là người miền Nam à, ăn cay nhiều vậy?"
"Em là người thành phố này, chỉ là khẩu vị đậm đà thôi." Thẩm Thuần cười nói.
"Khẩu vị đậm đà mà không nổi mụn, ngưỡng mộ quá." Nam sinh đối diện ngưỡng mộ nói, "Em xem mặt anh đầy vết thâm mụn này, đều tại ăn cay hại anh cả."
"Vậy cậu đừng ăn nữa, lát nữa để hết cho tôi." Nam sinh bên cạnh nói.
"Không được, sự thật đã bày ra rồi, sao có thể làm khổ cái miệng của mình được." Nam sinh kia cười nói.
Bất kể hào quang học vấn thế nào, sau khi quen thân rồi họ cũng không khác biệt nhiều so với đám con trai bình thường.
Chỉ có Tạ Bách Viễn nhìn Thẩm Thuần với vẻ suy tư, anh ghét nơi ở có mùi thức ăn, Thẩm Thuần thì chưa một lần mang cơm về ký túc xá, chỉ thỉnh thoảng thấy hắn ở căn tin, trên đĩa đầy ắp sườn xào chua ngọt, tay của bác gái bán căn tin dường như không chỉ không run mà còn có vẻ muốn đổ cả nồi đồ ăn cho hắn, thêm ba bốn món rau nữa, cũng hoàn toàn phù hợp với khẩu phần của nam sinh.
Chỉ là trong ba bốn món ăn đó không hề thấy một chút ớt nào, thật sự thích ăn cay, các món Tứ Xuyên ở căn tin cũng không ít.
Mà người thích ăn cay lại là Tạ Bách Viễn, đồ ăn ở đây đối với anh thường không đủ cay, chỉ là rất ít người có thể đoán được khẩu vị của anh, anh cũng không muốn vì sở thích nhỏ này mà nhiều lời.
Từng đĩa đồ nướng được bưng lên, xèo xèo bốc khói và dầu mỡ, khiến người ta nhìn mà thèm thuồng. Một thùng bia cũng được mang lên, tuy thứ này có cồn, nhưng đối với nam sinh mà nói, một người một chai căn bản không say, hoàn toàn coi như nước giải khát.
Có bia, không khí càng náo nhiệt hơn, thịt xiên vốn dĩ không nhiều, mỗi người một hai xiên cũng gần như hết sạch.
Thẩm Thuần trong những dịp như thế này cũng không quá câu nệ, rau diếp cuốn thịt ba chỉ, chỉ một hai miếng là xong.
Tuy hương vị không quá đặc sắc, nhưng cũng như Đỗ Tân nói, không tệ.
Vừa ăn vừa trò chuyện, câu chuyện càng mở ra, Lạc Xán lấy một xiên thịt dê vừa được mang lên đặt trước mặt Thẩm Thuần nói: "Nào nào nào, xiên thịt dê siêu cay của em đây."
Thịt dê ngửi thì rất thơm, chỉ là ớt phủ lên gần như đã nhấn chìm cả miếng thịt. Thẩm Thuần ăn được chút cay, nhưng đối với những thứ quá cay thì thật sự xin miễn cho kẻ bất tài.
Tự làm tự chịu...
Tạ Bách Viễn bên cạnh nhìn vẻ mặt Thẩm Thuần mang ý thấy chết không sờn nhưng vẫn cố gắng gượng cười, trong lòng có chút buồn cười, hóa ra người này không phải chuyện gì cũng điềm tĩnh đối diện được.
Tạ Bách Viễn cầm lấy xiên thịt dê đó nói: "Cho tôi đi."
Anh nói nhỏ, động tác cũng rất tự nhiên, chỉ là bản thân anh vốn là trung tâm của mọi người, Lạc Xán ngẩn người hỏi: "Hội trưởng cũng thích ăn cay à?"
"Ừm." Tạ Bách Viễn nói.
"Trong đĩa còn mà, Bách Viễn sao cậu còn tranh của đàn em, quá đáng rồi đấy." Đỗ Tân trêu chọc.
Động tác của Tạ Bách Viễn khựng lại, anh làm vậy là để giải vây cho Thẩm Thuần, nhưng hành động này trong mắt người khác lại là cố ý bắt nạt người mới đến, tay cầm xiên thịt nhất thời bỏ xuống không được, trả lại cũng không xong.
Thẩm Thuần cúi đầu khẽ cười một tiếng, nụ cười này trong mắt Tạ Bách Viễn lại vô cùng đáng ghét, chỉ là chưa đợi Tạ Bách Viễn hành động, Thẩm Thuần cười nói: "Bà chủ cũng hào phóng quá tay rồi, cay thế này em cũng không ăn nổi, cảm ơn hội trưởng, hội trưởng lợi hại."
Lời hắn nói nghe như đang khen người, nhưng Tạ Bách Viễn sao cũng cảm thấy sai sai.
Bầu không khí lúng túng được giải tỏa, một nam sinh cười nói: "Anh còn tưởng đàn em của chúng ta là kiểu một bát mì nửa bát ớt, hóa ra vẫn là độ cay của dân miền Bắc chúng ta thôi mà."
"Vâng." Thẩm Thuần bất đắc dĩ nói.
"Tôi nhớ hình như hội trưởng là người miền Nam thì phải, chỗ họ hình như ăn cay rất giỏi." Một nam sinh khác nói.
Tay Tạ Bách Viễn đeo găng, xiên que này xiên đồ thì tiện, nhưng khi ăn không cẩn thận dễ dính bên mép. Tuy anh có chứng sạch sẽ, nhưng cũng không đến mức lột hết thịt ra rồi gắp từng miếng ăn, đương nhiên cũng khó tránh khỏi bị dính vào miệng.
Thẩm Thuần cầm cốc, câu được câu không uống bia, ánh mắt lại dán chặt vào người Tạ Bách Viễn.
So với những nam sinh khác, động tác của Tạ Bách Viễn thật sự rất nhã nhặn, ngay cả khi ăn thịt dê xiên, mỗi cử chỉ hành động dường như đều mang theo một ý vị vô cùng nghiêm túc, ớt đỏ tươi dính lên khóe môi, anh cũng chỉ khẽ nhíu mày rồi tùy tiện dùng khăn giấy lau đi, chỉ là vết tích thì hết, đôi môi lại bị ớt làm cho đỏ rực, lộ ra chút màu sắc quyến rũ mà bình thường khó thấy.
Tạ Bách Viễn dường như cảm nhận được, khi quay đầu nhìn thì phát hiện Thẩm Thuần đang cụng ly uống bia với những người khác, không hề nhìn mình.
Ảo giác ư.
Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ. Khi về, những người khác khó tránh khỏi ợ hơi, ngay cả Tạ Bách Viễn cũng cảm thấy hơi no, chỉ có Thẩm Thuần dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Một đám người ồn ào trở về, mỗi người tự giải tán về phòng. Thẩm Thuần mở cửa ký túc xá, liền nghe thấy Tạ Bách Viễn ở phía sau hỏi: "Đồ ăn chỗ đó không hợp khẩu vị à?"
Đồ ăn mang lên rất nhiều, nhưng Thẩm Thuần ăn rất ít, chỉ là người đông, ít ai chú ý hắn ăn bao nhiêu, chỉ có Tạ Bách Viễn thấy hắn chỉ thỉnh thoảng động đũa, trông thì có vẻ đang ăn, nhưng thực ra không ăn mấy.
"Không, rất hợp khẩu vị." Thẩm Thuần nhường đường cho anh vào trước, "Chỉ là em không có thói quen ăn đồ buổi tối."
Cơ thể này sớm muộn gì cũng sẽ già đi, vẻ ngoài cũng sẽ thay đổi theo, nhưng muốn người ta nhìn vào thấy thoải mái thì phải giữ thói quen tốt từ khi còn trẻ, nếu không đến chính hắn cũng sẽ ghét bỏ mình.
Tạ Bách Viễn kinh ngạc nhìn hắn một cái, nhưng lại có một cảm giác đương nhiên. Có thể rèn luyện được vóc dáng tốt như vậy, quả thật cần có sự tự chủ, mà có được sự tự chủ, đối với một người trẻ tuổi mà nói đã coi như thành công một nửa.
"Em gọi nhiều ớt như vậy chắc không phải cho mình ăn đâu nhỉ." Tạ Bách Viễn vừa thay giày vừa hỏi, "Sao em biết anh thích ăn cay nhiều?"
Có lẽ là vì sự chu đáo của Thẩm Thuần lúc đó, hoặc có lẽ một bữa ăn thật sự có thể khiến người ta quen thuộc hơn, anh vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Vậy hội trưởng làm sao biết em không ăn cay?" Thẩm Thuần nhìn anh cười hỏi.
Cửa bị đóng lại từ phía sau, ngăn cách tiếng ồn ào trên hành lang, chỉ còn lại sự yên tĩnh trong phòng. Ánh mắt Tạ Bách Viễn chạm vào ánh mắt Thẩm Thuần, cũng không biết có phải vì ăn cay nhiều bị nóng trong người không mà trong khoảnh khắc đó tim anh nóng rực một cách khó tin: "Anh..."
Dù tự nhủ đừng trêu chọc trai thẳng, nhưng sự để ý đó không phải nói buông là buông được, nếu không để ý, sao lại để ý một đàn em vừa mới vào trường thích ăn vị gì.
Thậm chí bây giờ ngẫm lại, anh còn biết rất nhiều thói quen của Thẩm Thuần, hắn rất ít khi chạm vào đồ uống có ga, đa phần là uống nước lọc, nhiều nhất là từng uống chút rượu. Tạ Bách Viễn từng thấy thuốc lá bên cạnh ngăn kéo của hắn, nhưng gần như không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn, tuy gói thuốc đã bóc ra, trong khoảng thời gian này cũng chỉ vơi đi một điếu rồi không động đến nữa.
Dù không có tiết buổi sáng, hắn cũng quen ngủ sớm dậy sớm. Khi thức dậy động tác rất nhẹ, thường thì khi Tạ Bách Viễn tỉnh giấc, giường bên kia đã không còn người. Chỉ là thỉnh thoảng anh ngủ không sâu, tiếng nước hơi lớn hơn một chút, anh bèn mơ mơ màng màng thò đầu qua nhìn, sẽ nhận được một tiếng xin lỗi khẽ khàng.
Quần áo giày dép không bao giờ vứt bừa bãi, ngay cả tài liệu đã dùng cũng được sắp xếp rất gọn gàng, trên người cũng không bao giờ có mùi lạ, khiến người ở cùng một không gian với hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thời gian ở chung rõ ràng không nhiều, quan hệ cũng không thân thiết, nhưng nếu thật sự bảo Tạ Bách Viễn nghĩ, anh luôn có những ký ức rõ ràng đến lạ kỳ, giống như chính anh đã vô thức quan sát người trước mắt vậy.
Nếu không để ý, ai lại đi chú ý những chi tiết này, có lẽ...
"Thỉnh thoảng nhìn thấy thôi, lúc hội trưởng ăn mì cho rất nhiều ớt, lại nghe các đàn anh khác nói anh là người miền Nam, nghĩ chắc là ăn cay nhiều." Thẩm Thuần cười nói.
"Thì ra là vậy." Tạ Bách Viễn có chút thất vọng khó mà bỏ qua.
"Hội trưởng, chúng ta cứ đứng chắn cửa mãi thế này à?" Thẩm Thuần nhìn người trước mặt hơi ngẩn người nói.
"Xin lỗi." Tạ Bách Viễn hoàn hồn, sắc mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng cứng rắn, chỉ là động tác xoay người mang theo vài phần vội vàng.
Giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi vậy, Thẩm Thuần nhìn người đã cầm quần áo vào phòng tắm nghĩ.
[Ký chủ, vừa nãy chỉ số nhịp tim của Tạ Bách Viễn cao lắm đó.] 521 báo cáo.
[Tuổi còn trẻ mà đã có dấu hiệu bệnh tim rồi, thật đáng thương.] Thẩm Thuần cười nói.
[Không phải đâu, công chính của truyện không có vấn đề gì về sức khỏe cả.] 521 nói.
Tần suất tim đập và nồng độ hormone rõ ràng là rung động mà, công chính thích ký chủ, ký chủ một khi đáp lại, nhiệm vụ hoàn thành cơ bản là chắc chắn rồi, nhưng hệ thống không được trực tiếp can thiệp vào chuyện tình cảm của ký chủ, cho nên vẫn không thể nói ra.
[Ồ, cũng có thể là ăn cay nhiều quá.] Thẩm Thuần cười nói.
521: [Ồ, vậy à.]
Cũng không phải là không có khả năng.
[Đương nhiên rồi, tôi còn lừa cậu ư?] Thẩm Thuần khẳng định nói.
521 cảm thấy có lẽ mình cần kiểm tra toàn diện dữ liệu cốt lõi, chắc chắn là mình có vấn đề rồi.