Phượng Phi Bạch dẫm lên bàn đạp xuống ngựa. Dù động tác gọn gàng dứt khoát, nhưng y vẫn cảm thấy không thể học được sự ung dung phóng khoáng của Thẩm Thuần: "Đây là biệt trang của ngươi sao?"
"Đây là bến đò, biệt trang ở trên đảo, chúng ta phải đi thuyền qua." Thẩm Thuần buông dây cương, chỉ tay về phía những con thuyền đang đậu ở bến đò nói.
Có người dắt ngựa đi. Thẩm Thuần cùng Phượng Phi Bạch đứng ở bến đò, đã có gia nhân đến hành lễ: "Công tử, thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ."
Bến đò này không lớn, nhưng thuyền bè đều đầy đủ, từ thuyền hoa đến thuyền mái che đen rồi đến thuyền độc mộc đều có. Thuyền lớn có thể chứa hàng trăm người, thuyền nhỏ dường như chỉ chứa được một hai người.
Phượng Phi Bạch không thường xuyên đến gần nước. Dù chuyến này xuống Giang Nam đi bằng đường thủy, cũng là đi thuyền lớn. Thuyền lớn trên sông khá ổn định, như đi trên đất bằng. Dù nhìn từ trên thuyền, cách mặt nước cũng khá xa, không như những con thuyền này, sợ rằng ngồi lên giơ tay ra là có thể chạm vào mặt hồ.
"Muốn ngồi loại nào?" Thẩm Thuần nhìn y hỏi.
Ánh mắt Phượng Phi Bạch chuyển từ Thẩm Thuần sang những con thuyền, hỏi: "Những thứ này làm sao để đi qua?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT