Các đại thần viết, chi hồ giả dã rất nhiều, lại còn rất dài. Tuy Phượng Phi Bạch biết không ít chữ, nhưng một số chỗ khó tránh khỏi đọc vất vả. Y nhìn về phía Thẩm Thuần, nhỏ giọng nói: "Ái khanh, trẫm không biết chữ này."
Thẩm Thuần nhìn sang, lên tiếng nói: "Tộ, chỉ vị trí của quân vương."
* tộ: ngai vàng
"Đa tạ ái khanh.” Phượng Phi Bạch liên kết trước sau tiếp tục đọc, nhưng vẫn vấp váp nhiều chỗ, mỗi lần hỏi, sắc đỏ trên mặt lại tăng thêm một phần.
"Mà thôi, để thần đọc cho Bệ hạ nghe vậy.” Thẩm Thuần nhìn gò má đỏ bừng của y, đứng dậy ngồi phía sau y, nhìn bản tấu chương trải phẳng đọc từng câu.
Hắn chỉ là hành động theo bản năng, dạy dỗ trẻ con đa số đều làm vậy. Nhưng hành động thân mật như vậy lại khiến tiểu hoàng đế sững sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng đến mức muốn bay lên. Y không thấy sợ hãi, nhưng lại không nói rõ được sự căng thẳng này là vì điều gì.
Giọng điệu Thẩm Thuần bình thản, mỗi khi gặp chữ có vẻ phức tạp đều hỏi, tiểu hoàng đế không biết khá nhiều, nhưng lần sau gặp lại chữ tương tự lại nhớ rất rõ ràng. Thông minh như vậy cũng khiến Thẩm Thuần khá hài lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT