Khi trở lại trường để thu dọn đồ đạc, khuôn viên đã trở nên vắng lặng, ngay cả những sinh viên xin ở lại trường, vừa kết thúc cuộc sống ôn thi ngày đêm vất vả, cũng đang là lúc đi chơi thư giãn.
Thẩm Thuần và Tạ Bách Viễn không làm phiền ai, coi như lặng lẽ trở về, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Thời tiết mùa đông có chút thất thường, khi rời trường trời hãy còn nắng, nhưng khi xe dừng lại ở trung tâm thương mại gần nhà, những bông tuyết lất phất lại bắt đầu rơi xuống.
Xung quanh có người thốt lên tiếng kinh ngạc, hoặc dừng lại ngắm nhìn, hoặc đưa tay ra đón. Tuyết rơi không gây ra phiền phức gì, nhưng khi Thẩm Thuần xuống xe vẫn mở ô, che đi những bông tuyết trắng muốt rơi trên đầu Tạ Bách Viễn.
"Thật ra không cần che đâu.” Tạ Bách Viễn có chút nghịch ngợm đưa tay ra đón, "Ở phương Nam rất khó nhìn thấy tuyết lớn như thế này."
"Năm đầu tiên nhìn thấy chắc anh phấn khích lắm nhỉ?" Thẩm Thuần khóa xe lại cười nói, "Có đắp người tuyết không?"
"Đúng là rất phấn khích.” Tạ Bách Viễn vẫn nhớ cảm xúc lần đầu tiên nhìn thấy tuyết lớn, đó là một trải nghiệm vô cùng mới lạ. Tuyết thật sự rơi xuống như vô số lông ngỗng, đầu tiên làm ướt mặt đất, rồi dần dần tích tụ lại, chỉ sau một đêm, giẫm lên mềm mại, kêu răng rắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT