So với sự chột dạ của Tạ Bách Viễn, Hứa Trạch lại thực sự kinh ngạc và xấu hổ: "Cậu vẫn còn nhớ lúc đó à?!"
Không ngờ chỉ là một lần gặp mặt, Thẩm Thuần lại nhớ người hôm đó là cậu ta.
"Cùng một ban mà, đương nhiên là nhớ." Thẩm Thuần nhìn trái cây trong tay cậu ta cười nói, "Nhưng không cần cảm ơn chuyện chuyển bánh trung thu đâu, lâu rồi mà."
"Không phải chuyện đó, là chuyện của Vương Bằng Trình lần này." Trong lòng Hứa Trạch biết Thẩm Thuần đang giúp cậu ta, nếu không thì bản kế hoạch của hắn đâu cần phải trao đổi kinh nghiệm với mình.
Bị tẩy chay, bị bắt nạt, bị lấy cắp bản kế hoạch vất vả làm ra, cậu ta không có khả năng phản kháng. Thành tích từng khiến cậu ta tự hào cũng không thể nào lấy ra trước mặt mọi người. Còn những thứ mà cậu ta không biết như piano, violin, cờ vây, đàn tranh, người khác lại dường như cái gì cũng biết. Sự tự ti trong lòng khiến cậu ta luôn cảm thấy không thể ngẩng đầu lên trước những người được trời phú này. Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, không ai nghĩ đến việc tìm thêm phiền phức cho mình để giúp đỡ cậu ta, chỉ có Thẩm Thuần nhận ra hoàn cảnh khó khăn của cậu ta và ra tay giúp đỡ, trong lòng cậu ta vô cùng biết ơn.
"Cậu nói chuyện đó ư, cũng không phải là giúp cậu, chỉ là thằng đó cứ nói xấu tôi mãi, tôi thấy ngứa mắt thôi." Thẩm Thuần cười nói, "Hơn nữa cậu đứng ra tố cáo nó cũng là giúp tôi, coi như huề nhau."
Hắn đã trêu chọc một người, nhưng không có ý định trêu chọc người khác. Sở dĩ ra tay, chẳng qua là tiện tay làm, cũng là để tránh bánh răng ban đầu khớp lại, đương nhiên cũng không cần phải gánh chịu lòng biết ơn này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play