Vậy hiện tại Cổ gia có được lệnh bài Trường Tiên Môn, Điền gia chúng ta làm sao bây giờ?” Điền Kỳ Sơn lo lắng nói.
Điền gia chủ thở dài: “Hiện tại chỉ có thể xem tình hình của Như Nhi. Khoảng thời gian trước con bé truyền tin về, nói là chuẩn bị bế quan, dốc sức tấn công Trúc Cơ. Nếu có thể thành công, thì cho dù thằng nhãi Cổ gia kia có vào được Trường Tiên Môn thì sao? Cổ gia muốn một nhà độc đại, vẫn phải chờ đến khi thằng nhãi đó ở Trường Tiên Môn Trúc Cơ thành công rồi mới tính tiếp.”
“Muội muội muốn Trúc Cơ?” Điền Kỳ Sơn vui mừng nói.
Điền gia chủ đáp: “Vốn định đợi bế quan kết thúc xem kết quả rồi mới nói, cho nên chưa tuyên dương trong nhà. Tin của Như Nhi nói có sáu phần nắm chắc thành công, vi phụ cũng chỉ hy vọng Như Nhi mọi sự thuận lợi. Chuyện này tạm thời đừng lan ra ngoài.”
Có sáu phần cơ hội thành công, cũng đồng nghĩa với bốn phần cơ hội thất bại. Vạn nhất không thành công chẳng phải sẽ bị người chê cười. Tình cảnh hiện tại khiến Điền gia chủ càng thêm trông mong con gái Trúc Cơ thành công.
“Vâng, phụ thân.”
“Vâng, tổ phụ.”
“Phi Dung, nếu Cổ Dao ở chỗ con, vậy con chăm sóc nó cẩn thận một chút. Phong Âm Hoa sống chết còn khó nói, ngày đó Phong Âm Hoa quyết đoán rời đi, chưa chắc không có lưu lại gì để chuẩn bị cho sau này.” Hơn nữa, Cổ Dao bị Cổ gia đuổi ra lại được cháu trai ông thu nhận chiếu cố, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Điền gia cao thượng hơn Cổ gia, có thể khiến người ta chướng mắt Cổ gia một chút cũng tốt. Lần trước Cổ gia và Lư gia liên thủ, từ tay Điền gia cướp đi một khu mỏ, chuyện này vẫn còn khiến Điền gia chủ tức điên.
“Vâng, tổ phụ, tôn nhi hiểu rồi.” Lòng Điền Phi Dung dào dạt, chuyện vạch trần Túy mỹ nhân trước mặt mọi người rồi thu nhận Cổ Dao, phần lớn là vì Điền gia và Cổ gia vốn không hòa hợp, phần nhỏ còn lại là vì ngày ấy hắn phát giác Cổ Dao rất thú vị.
Có lẽ là dung túng, có lẽ là cố ý, tin tức liên quan đến Cổ gia rất nhanh từ Điền gia truyền đến Lư gia. Lửa giận trong lòng Lư gia chủ còn bùng nổ hơn cả Điền gia chủ khi vừa nhận được tin tức, bởi vì hắn phát hiện, từ đầu đến cuối mình đều bị lão già Cổ gia nắm mũi dắt đi, chơi đến xoay quanh.
Hắn còn chưa dùng đến sức lực, nhưng những chén trà bát nước trong tầm tay đều bị khí thế phóng ra làm nát vụn, bàn ghế đều bị thổi bay ra ngoài. Vẫn là nhìn thấy tôn tử tiến vào, lúc này mới thu liễm lại.
Vừa bước vào, Lư Mẫn Bách kinh ngạc nhìn về phía tổ phụ: “Tổ phụ, đây là thật sao? Cổ Dao trên người có lệnh bài Trường Tiên Môn, hiện giờ lại giao lệnh bài cho Cổ gia?”
“Không sai, xem ngươi và Mẫn Châu làm ra chuyện tốt gì! Tất cả các ngươi đều bị thằng hỗn trướng Cổ Nghiêm kia và cô cô các ngươi lừa!” Lư gia chủ giận dữ trừng mắt nhìn tôn tử. Việc hôn nhân giữa Cổ Dao và Lư Mẫn Châu trên danh nghĩa là do cha mẹ hai bên định đoạt, trên thực tế là do hắn và lão già Cổ gia thỏa thuận. Chỉ là cậu của Cổ Dao vẫn luôn không xuất hiện, phỏng chừng lành ít dữ nhiều. Chuyện tiểu bối hai nhà ngầm làm hắn cũng mắt nhắm mắt mở, không ngờ lại vì vậy mà bỏ lỡ một thứ quan trọng như vậy. Lư gia chủ cũng ảo não hối hận vô cùng.
Lư Mẫn Bách đầu óc choáng váng. Hắn vẫn luôn cho rằng Cổ Dao không xứng với muội muội nhà mình, cho nên đối với việc Cổ Nghiêm và muội muội thân cận không những không ngăn cản, ngược lại còn tương đối coi trọng. Mẫu thân Cổ Nghiêm chính là cô ruột của hắn và Mẫn Châu. Nhìn thế nào muội muội gả cho Cổ Nghiêm cũng hơn Cổ Dao gấp trăm lần không ngừng.
“Cổ Nghiêm và cô cô đều biết?” Lư Mẫn Bách không dám tin mà thất thanh hỏi: “Cổ gia cho Cổ Nghiêm vào Trường Tiên Môn? Vậy muội muội làm sao?”
Lư gia chủ híp mắt hừ lạnh: “Nữ sinh ngoại tộc, cô nàng ngươi gả vào Cổ gia nhiều năm như vậy, đã quên mình họ gì rồi. Nếu Cổ Nghiêm vào Trường Tiên Môn, ngươi nói muội muội ngươi sẽ thế nào?” Còn muốn gả cho Cổ Nghiêm? Đợi Cổ Nghiêm vào Trường Tiên Môn rồi cô ta ở lại Cổ gia thủ tiết khi chồng còn sống sao? Cổ gia tính toán một nước cờ hay thật. “Không được, ta phải đến Cổ gia tìm lão già kia nói rõ ràng, không thể cứ như vậy mà xong!”
Lư gia ăn thiệt cần phải đòi lại một ít từ Cổ gia, nếu không cục tức này nghẹn không xuống. Lư gia chủ nói làm là làm, lắc mình rời khỏi nhà, hóa thành một đạo cầu vồng lao về phía Cổ gia.
Bị bỏ lại, Lư Mẫn Bách thất hồn lạc phách, tiếp theo lại nghiến răng nghiến lợi: “Thằng hỗn trướng Cổ Nghiêm kia!”
Cổ gia.
Lư gia chủ vừa đến gần nơi ở của Cổ gia chủ, trận pháp bên ngoài phòng liền ngừng vận chuyển, hơn nữa cửa phòng tự động mở ra, giọng nói từ bên trong truyền ra: “Lư lão đệ đêm khuya đến chơi, Cổ mỗ không dám nhận vinh hạnh, mời lão đệ vào nhà nói chuyện.”
Lư gia chủ hừ lạnh một tiếng rồi đi xuống. Sau đó trận pháp lại mở ra, hai người ở bên trong nói chuyện gì, người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Ba mươi phút sau Lư gia chủ lại xuất hiện, chẳng qua vẻ giận dữ trên mặt đã tiêu tan không ít, chỉ là khi quay đầu nhìn về phía sau phòng, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ. Nếu thật sự để Cổ gia mượn cơ hội này quật khởi, thì dù Lư gia có cột chung thuyền với Cổ gia, cũng chỉ trở thành phụ thuộc của Cổ gia. Nhưng trước mắt không có con đường thứ ba nào tốt hơn để đi.
Lư gia chủ vừa bước chân ra khỏi cửa, cháu ngoại Cổ Nghiêm của hắn từ trong phòng đi ra, đứng trước mặt Cổ gia chủ.
Cổ gia chủ hài lòng nhìn đứa cháu này. Trong đám hậu bối, tư chất của Cổ Nghiêm là tốt nhất, song linh căn không nói, hơn nữa chủ linh căn tương đối mạnh mẽ, phó linh căn yếu hơn, trong số những người có song linh căn cũng thuộc hàng thượng thừa. Cho nên sau khi phát hiện ra tư chất của Cổ Nghiêm, Cổ gia chủ vẫn luôn tính toán cho đứa cháu này.
“Đa tạ tổ phụ đã lo liệu cho tôn nhi.” Cổ Nghiêm cung kính nói.
“Nghiêm Nhi à, nửa năm sau vào được Trường Tiên Môn mới chỉ là bước đầu tiên. Tương lai Cổ gia thế nào, có thể thoát khỏi trấn Viễn Dương này hay không, đều phải xem vào Nghiêm Nhi con. Đến nỗi chuyện con và Mẫn Châu, ta thấy tạm thời gác lại đi. Đợi con ở Trường Tiên Môn có chút thành tựu, muốn cưới dạng tuyệt sắc mỹ nhân nào mà chẳng được? Trấn Viễn Dương này, rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ.” Cổ gia chủ nói lời thấm thía.
Cổ Nghiêm tuy trong lòng có chút không nỡ, nhưng cũng biết đối với hắn mà nói cái gì mới là quan trọng nhất. Tổ phụ nói không sai, đợi hắn thành danh, kiều thê mỹ thiếp còn thiếu được sao? Biểu muội nếu không trúc cơ được, có lẽ thoáng chốc hồng nhan đã thành khô cốt. Dù may mắn trúc cơ, khi đó tuổi tác khẳng định không còn trẻ, đứng bên cạnh hắn cũng không xứng đôi.
Cổ Dao không rõ chuyện xảy ra ban đêm. Nơi họ ở tuy nhỏ, nhưng thứ cần có đều không thiếu, thậm chí trong bếp còn có gạo linh và thịt yêu thú linh đặt sẵn, so với đãi ngộ hắn nhận được ở Cổ gia còn tốt hơn. Trong lòng hắn cảm thán Điền Phi Dung, kẻ ăn chơi trác táng trong mắt người ngoài lại rất biết đối nhân xử thế.
Sau khi ăn sáng xong, Trì Trường Dạ tự giác thu dọn bát đũa. Bởi vì lúc nấu cơm hắn muốn giúp đỡ, nhưng chẳng khác nào gây thêm vướng víu, vừa nhìn đã biết là thiếu gia quen được hầu hạ, chưa bao giờ tự tay làm những việc này. Trì Trường Dạ chỉ có thể bù đắp ở những mặt khác.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Cổ Dao nói: “Đi thôi, ra chợ xem sao,” rồi lại chần chờ nói, “Nếu ngươi có gì muốn mua… cứ theo khả năng đi.”
“Ta tạm thời không có gì muốn mua, Tiểu Dao ngươi không cần lo lắng, ta cũng sẽ nghĩ cách kiếm linh thạch.” Trì Trường Dạ mỉm cười nói, kỳ thật trong lòng run rẩy. Từ khi sinh ra đến nay hắn chỉ uống linh lộ ăn linh thực, chưa từng lo lắng về linh thạch. Đan dược pháp khí cũng có người chuẩn bị cho hắn. Hiện giờ rơi vào cảnh khốn khó như vậy, may mắn người bên cạnh là Cổ Dao chứ không phải những đồng bạn trước kia, tâm lý hắn cũng hơi dễ chịu hơn. Cho nên lát nữa vẫn nên xem có cách nào kiếm linh thạch, không thể để Cổ Dao nuôi hắn được.
Cổ Dao không quá trông đợi, nhưng không thể quá đả kích người, cho nên nói: “Tốt, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Số tài vật này nếu đặt vào tay người thường, có lẽ đủ sống cả đời. Nhưng bọn họ muốn tăng tiến tu vi, tiếp tục tu hành thì chẳng thấm vào đâu. Cổ Dao cũng sầu não không thôi. Nếu ở liên minh tinh tế, hắn có thể luyện chế dược tề bán tiền, nhưng tiếp nhận ký ức đời trước cũng biết, dược tề của hắn và đan dược mà tu sĩ thế giới này dùng không giống nhau lắm, hắn làm ra người ta chưa chắc đã ưa chuộng.
Thôi, đi một bước xem một bước vậy, trước giải quyết phiền toái của mình đã. Thật sự không được, thì ra ngoài trấn hái linh dược săn yêu thú bán tiền.
Chợ trấn buổi sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Trong phạm vi ngàn dặm chỉ có một thị trấn này. Ngoài cửa hàng ra, tu sĩ phụ cận ở những nơi được quy định, chỉ cần trả một khoản phí nhất định, là có thể bày hàng ven đường.
Cổ Dao xem rất hăng say, đối chiếu những vật phẩm đặc biệt là linh thảo của hai thế giới có gì khác biệt. Nguyên thân là một người vô cùng chăm chỉ, phàm là tài nguyên có thể lợi dụng được ở Cổ gia đều bị hắn tận dụng triệt để. Cho nên Điển Tàng Các của Cổ gia là nơi hắn thường lui tới, những sách vở cơ bản có thể xem đều đã xem qua. Tỷ như những linh thảo được công nhận, hắn phần lớn đều liếc mắt một cái nhận ra, công hiệu của linh thảo cũng có thể nói ra vài điều.
Đi được nửa con phố, Cổ Dao phát hiện mình đã tiêu hơn ngàn lượng bạc mua một đống dược thảo. Có linh thảo, còn có những loại chưa đạt đến phạm trù linh thảo. Đương nhiên, dù là linh thảo thì cũng là cấp thấp nhất, vừa mới bước vào ngưỡng cửa này. Đến khi Cổ Dao hoàn hồn thì phát hiện Trì Trường Dạ đi bên cạnh hai tay đều đầy, không biết từ lúc nào đã nhận lấy đồ từ tay hắn. Cổ Dao không khỏi có chút không được tự nhiên. Thân là một dược tề sư, hắn thích nhất nghiên cứu các loại thực vật khoáng thạch có công dụng đặc thù. Cái này không lập tức không kìm được tay, ngân phiếu ào ào mà tiêu không ít, làm hắn còn nhắc nhở mình trước khi ra cửa.
Cổ Dao gãi gãi đầu: “Khụ, ngươi có muốn mua gì không?”
Trì Trường Dạ ngoài việc phụ trách giúp Cổ Dao xách đồ, cũng vừa nhìn trái vừa ngó phải tìm kiếm biện pháp kiếm linh thạch. Hắn không thể ra ngoài săn giết yêu thú, cho nên biện pháp tốt nhất là luyện đan, luyện khí và chế phù. Nhưng hai việc đầu hắn không có thiên phú, hơn nữa còn tốn kém vô số mới có thể có thành quả. Chế phù thì tốn ít hơn chút, nói không chừng có thể thử một chút. Bằng tu vi trước kia của hắn, chế tác một vài linh phù đơn giản nhất hẳn là không thành vấn đề.