Ngọc châu và ngọc bài bay về phía nhau, va chạm rồi dung hợp, sau cùng lại bay thẳng vào giữa chân mày Cổ Dao. Trước mắt hắn tối sầm, ý thức lập tức chìm vào hư vô, cuối cùng còn lờ mờ nghĩ đến một chuyện — hai thế giới vốn không giống nhau kia, liệu có tồn tại mối liên hệ nào mà hắn chưa từng biết? Có phải điều này cũng có nghĩa, sau này hắn sẽ có cơ hội trở về Liên minh Tinh tế?
Không rõ đã qua bao lâu, ý thức hắn mới dần khôi phục. Nhưng Cổ Dao cũng không quá hoảng loạn, bởi trước đó khi phát hiện trong ngọc châu có không gian, hắn đã từng trải qua tình huống tương tự. Giờ đây, điều hắn quan tâm hơn là, sau khi ngọc bài và ngọc châu dung hợp, liệu sẽ xảy ra biến hóa gì? Cái giếng nước suối trong không gian kia còn tồn tại hay không?
Ý niệm vừa động, hắn đã tiến vào không gian trong ngọc châu. Thấy cảnh tượng trước mắt, ý thức thể của Cổ Dao không khỏi ngây người — nước suối vẫn còn, nhưng giờ đây lại có thêm một khối đất đen. Không cần nghĩ cũng biết, khối đất ấy chính là do ngọc bài mang đến.
Ý thức trở về thân thể, Cổ Dao vẫn nửa ngồi trên giường, đưa tay day day giữa mày. Lúc này, trong đầu hắn dường như có thêm vài khái niệm mơ hồ — quả nhiên, ngọc châu và ngọc bài vốn là một thể, chẳng rõ vì duyên cớ gì mà tách rời. Hơn nữa, hiện giờ chúng vẫn chưa hoàn chỉnh, tổng cộng có mấy bộ phận, đều đang thất lạc ở nơi nào đó. Bảo vật không hề nhắc nhở điều này, song nhờ lần hợp nhất vừa rồi, từ giờ chỉ cần những bộ phận khác tiến vào phạm vi nhất định, món bảo vật sẽ có thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng.
Cổ Dao với tay lấy chiếc chén ở mép giường, đặt đầu ngón tay lên miệng chén. Dòng nước suối men theo đầu ngón tay chảy vào, rót được nửa chén thì hắn đưa lên uống một ngụm. Kiếp trước hắn từng không rõ, nay đã hiểu — thứ giúp cải thiện thân thể chính là linh khí ẩn chứa trong nước suối. Tuy nhiên, linh khí này chỉ có thể cải tạo thể chất, cường thân kiện thể, chứ không thể nâng cao thiên phú bẩm sinh về gene.
Hơn thế nữa, do trước đó ngọc châu từng cứu hắn một lần, phẩm giai vì vậy mà hạ xuống, lượng linh khí chứa trong nước suối cũng bị suy giảm. Bao gồm cả mảnh linh điền kia, vì nhiều năm không được bồi bổ linh khí nên phẩm giai cùng diện tích cũng đang dần dần suy thoái, thu nhỏ lại. Muốn bổ sung trở lại, hoặc phải tiêu tốn linh châu, linh thạch để hồi phục linh khí, hoặc là tiếp tục tìm kiếm những bộ phận còn lại của món bảo vật.
Cổ Dao không khỏi nhíu mày, hơi thấy đau đầu. Một nghìn linh châu ấy, hắn thật sự không nỡ dùng. Dù là tu hành hay luyện chế dược tề để điều dưỡng thân thể, đều cần khoản tiêu tốn không nhỏ. Huống chi, người bạn đồng hành bên cạnh hắn hiện nay dường như cũng mang thương tích trong người. Cổ Dao tặc lưỡi, thầm nghĩ: phải nhanh chóng tìm được một con đường phát tài mới thôi.
Kiếp trước, hắn có sư phụ nuôi dạy, mà sư phụ lại là một dược tề sư cao cấp, tiền tài dồi dào. Sau này hắn kế thừa y bát, cũng trở thành dược tề sư cao cấp, người mang tín dụng khổng lồ tìm đến hắn luyện dược không hề ít. Nay đột ngột rơi vào cảnh túng thiếu, không khỏi khiến hắn thấy tê da đầu.
Ánh sáng mờ mờ ló dạng nơi chân trời. So với ngồi trên giường phiền muộn, chẳng bằng dậy sớm tìm chút việc làm. Vừa mở cửa ra, một mùi máu tươi nhàn nhạt lập tức truyền đến. Lòng Cổ Dao chấn động, lần theo mùi máu mà đi, phát hiện mùi ấy lại xuất phát từ phòng Trì Trường Dạ. Trong lòng hắn không khỏi thầm kêu không ổn, vội vã đi đến.
“… Dạ đại ca, huynh ở đâu?” Cổ Dao chần chừ một chút rồi cất tiếng gọi.
Ngay sau đó, cửa được mở từ bên trong, người xuất hiện chính là Trì Trường Dạ. Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu chưa lau sạch, ánh mắt lướt qua liền dừng lại trên vũng máu dưới đất.
“… Dạ đại ca, huynh bị thương?”
“Làm Tiểu Dao lo lắng rồi. Ta không sao, chỉ là đêm qua lúc tu luyện, vô tình động đến vết thương cũ, ho ra chút máu bầm, không đáng ngại.” Trì Trường Dạ mời Cổ Dao vào phòng, chờ hắn ngồi xuống rồi định rót nước, lại khựng người một chút, cất tiếng: “Tiểu Dao vẫn luôn không hỏi ta tình huống, là huynh không phải. Để huynh nói cho ngươi nghe…”
Cổ Dao hơi ngượng, mấy ngày nay cứ bị người khác bắt nghe họ giãi bày, lòng cũng sinh ra chút cảm giác vi diệu, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắng nghe.
“Ta vốn không phải tu sĩ ở nơi này, là vô tình lọt vào một khe nứt không gian, ngã xuống bên ngoài trấn. Bị người Cổ gia nhặt về. Với tu vi khi ấy, có thể sống sót đã là may mắn, nhưng pháp bảo đan dược đều tổn thất, tu vi cũng tan biến, trên người lại đầy thương tích. Vi huynh… đại khái sẽ liên lụy đến Tiểu Dao.”
Cổ Dao giật mình kinh ngạc, không ngờ Trì Trường Dạ lại là vì nguyên do như vậy mà bị hai chị em Cổ Tinh – Cổ Thần mang về. Khi ấy, hẳn là hắn vô cùng chật vật, trên người đầy thương tích, e rằng còn thảm hơn cả ăn mày.
Có thể sống sót từ khe không gian, nói lên rằng tu vi trước kia tuyệt đối không yếu. Cổ Dao xua tay nói: “Tình cảnh của ta cũng chẳng tốt hơn Dạ đại ca bao nhiêu. Dạ đại ca nhãn lực còn đó, chưa biết chừng còn có thể chỉ điểm ta tu hành một chút. Đêm đó huynh có thể phục hồi được chút tu vi không? Có cần đan dược trị thương chăng?”
“Tu vi muốn phục hồi cần thời gian, hiện tại đại khái chỉ có thể phát huy thực lực khoảng tầng bốn, tầng năm Luyện Khí.” Hắn không nói thêm rằng, nếu không bắt buộc thì nên tránh vận dụng linh lực, kẻo lại tổn hại thêm, “Ta quả thực cần đan dược, nhưng nơi này e là không có, dù có, ta cũng không mua nổi. Cũng may có thể từ từ hấp thu linh khí điều dưỡng. Dạ đại ca ta không vội, nhưng linh khí trên người Tiểu Dao lại rất hỗn tạp, cần phải điều chỉnh cẩn thận mới được.”
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Ở trong cái nhà kia, ăn uống gì cũng không biết có bị ai động tay động chân hay không. Chi bằng chờ phiên chợ, chúng ta cùng ra ngoài xem có gì dùng được.”
“Được. Có điều hôm nay, e rằng Điền gia và Lư gia sẽ không yên ổn đâu.” Trì Trường Dạ nhẹ giọng nói, ý vị sâu xa.
Cổ Dao bật cười. Nếu Điền gia và Lư gia có thể gây ra chút phiền phức cho Cổ gia thì cũng tốt thôi. Điền gia đã biết chuyện, Lư gia hẳn cũng sẽ không thể ngồi yên. Ba nhà thông hôn, thế lực đan xen, làm gì có chuyện gì giữ được kín kẽ lâu dài.
Quả đúng như Cổ Dao và Trì Trường Dạ dự liệu, tối hôm đó, khi Điền Phi Dung trở về báo cáo chuyện lệnh bài Trường Tiên Môn, cả phủ Điền gia chủ đèn đuốc sáng trưng, người có mặt đều không ai ngủ được.
“Lão già Cổ Đông Xương kia quả thật gian xảo, đáng giận!” Khóe mắt Điền gia chủ như muốn nứt ra, tay vung mạnh, chén trà trong tầm tay bị ném xuống đất vỡ tan tành, “Tên nhóc Cổ Dao kia bị ép đến nước ấy mà vẫn bằng lòng giao ra lệnh bài?”
Cha của Điền Phi Dung, Điền Kỳ Sơn, cất lời: “Chỉ e Cổ Dao cũng là bất đắc dĩ, muốn bảo toàn bản thân nên không thể không giao ra. Nếu không… Phụ thân, nửa năm nữa chính là đại hội Thăng Tiên rồi.”
Điền gia chủ sao lại quên được chuyện ấy, chẳng qua là giận đến nghiến răng: “Lão Cổ Đông Xương kia với thằng con Cổ Chí Minh, đều là hạng vong ân phụ nghĩa! Năm đó chẳng phải đã nhận không ít chỗ tốt từ tay huynh muội Phong gia ư? Phong Âm Đình chết để cứu Cổ Chí Minh, vậy mà người Cổ gia lại đối xử với Cổ Dao như thế nào?”
Ông vừa hận Cổ Dao không có cốt khí, bị người ta chèn ép đến vậy mà còn chịu giao ra một vật trọng yếu như lệnh bài, lại vừa giận lão già Cổ Đông Xương lòng dạ hiểm độc.
Điền Phi Dung không hiểu rõ đầu đuôi chuyện năm xưa, hiếu kỳ hỏi: “Huynh muội Phong gia rốt cuộc là ai? Cậu của Cổ Dao làm sao lại có được lệnh bài Trường Tiên Môn quý giá như vậy?”
Điền Kỳ Sơn đáp: “Cụ thể thì có lẽ chính Cổ gia cũng chẳng rõ. Phong Âm Đình tuy không để lộ tu vi, nhưng huynh nàng là Phong Âm Hoa lại là một cao thủ, thực lực không kém gì ba vị lão tổ của ba đại gia tộc chúng ta. Năm đó, Phong Âm Đình trúng tiếng sét ái tình với vẻ ngoài tuấn tú của Cổ Chí Minh, nguyện ý gả vào Cổ gia. Phong Âm Hoa khi ấy mới nán lại trấn chúng ta một thời gian. Nhưng chưa đợi đứa cháu ngoại kịp sinh ra, y đã một đi không trở lại, Phong Âm Đình chết cũng không thấy y quay về. Vì vậy chúng ta đều đoán y gặp chuyện chẳng lành. Giữa hai huynh muội họ chắc chắn có cảm ứng, nếu không trở về được, chỉ e là vì có điều gì vướng bận.”
“Hừ, nói đến cũng phải nhắc lại chuyện năm đó. Thực lực của Phong Âm Hoa kỳ thật mạnh hơn rất nhiều so với những gì y thể hiện, chỉ là lúc ấy trên người có thương tích. Năm đó, khi y rời đi, liền bị người ta chặn đường đánh lén. Hai tu sĩ Trúc Cơ liên thủ vây công, vậy mà y vẫn thoát được.”
Điền gia chủ nhắc tới đây, sắc mặt có phần mất tự nhiên, song cuối cùng vẫn nói ra: “Năm đó ta và lão tổ từng ẩn thân trong bóng tối, tận mắt thấy hai nhà Cổ, Lư liên thủ ám toán Phong Âm Hoa. Bị y phát hiện, lại nghe được đoạn đối thoại, mới biết lúc ấy y đang mang thương tích trên người. Người Cổ gia và Lư gia sinh lòng tham lam, muốn nhân lúc y rời đi giữ người lại, bởi trên người Phong Âm Hoa có không ít thứ tốt.”
Người Điền gia khi đó cũng từng có tâm tư tương tự, nhưng vì tính toán cẩn trọng, phát hiện thực lực của Phong Âm Hoa sâu không lường được nên vẫn luôn ẩn mình không ra mặt. Theo lời lão tổ, rất có thể Phong Âm Hoa đã phát hiện ra sự tồn tại của họ.
“Trận chiến hôm ấy đánh đến long trời lở đất, nhưng vì địa điểm xa trấn Viễn Dương nên không kinh động đến dân trong trấn. Cuối cùng Phong Âm Hoa vẫn thoát được, hai lão già kia thì đều bị thương.” Khi ấy, lão tổ Điền gia cũng từng có ý thừa nước đục thả câu, tiếc rằng ông chỉ có một mình, không có viện thủ, đành đưa Điền gia chủ âm thầm quay về trấn, “Từ đó về sau, Cổ gia và Lư gia lại càng thân thiết.”
Nghe đến đây, Điền Phi Dung cứng cả lưỡi, không ngờ Cổ Dao lại có một người cậu lợi hại đến thế, chỉ tiếc hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm. Nàng hỏi: “Vậy hôn ước giữa Cổ Dao và Lư Mẫn Châu, chẳng lẽ cũng là vì nguyên nhân này? Hai nhà đó mấy năm nay liên thủ không ít lần chèn ép chúng ta.”
Điền gia chủ vuốt râu, chậm rãi nói: “Ta đoán là vậy. Liên hôn là cách tốt nhất để trói buộc hai nhà lại với nhau, huống hồ một bên còn là cháu ngoại của Phong Âm Hoa. Nếu tương lai Phong Âm Hoa bình an trở về, nhìn vào mối hôn sự này, có lẽ cũng không tiện nổi giận với Lư gia.”