Cổ Nghiêm liếc nhìn phục sức cùng phù hiệu trên người đoàn người kia, giọng điệu bình thản: “Là đệ tử Bắc Tinh Tông. Mấy người đi đầu đều là đệ tử nội môn. Bắc Tinh Tông ở Thiên Lâm đại lục cũng xem như danh môn chính phái, địa vị không hề thấp. Nếu có cơ hội, các ngươi nên cố gắng mà tranh thủ gia nhập.”
Nghe vậy, đám người Cổ gia lập tức thu lại vẻ lơ đễnh, thần sắc nghiêm túc hơn hẳn. Quả là đệ tử Bắc Tinh Tông—không trách được thái độ cao ngạo đến thế. Đổi lại là bọn họ, nếu chỉ từ nơi hẻo lánh như Viễn Dương trấn đến, tất nhiên không thể sánh kịp.
Bên kia, nhóm Cổ Dao cũng vừa trông thấy đoàn đệ tử Bắc Tinh Tông đi ngang. Trong mắt Điền Phi Dương thoáng hiện tia ngưỡng mộ, nhưng rất nhanh đã thu lại, khôi phục vẻ điềm tĩnh như thường. Hắn vốn không cần phải hâm mộ. Chẳng bao lâu nữa sẽ theo cô cô tiến vào Thiên Hải Tông, tiền đồ sau này chưa chắc kém cạnh mấy kẻ kia. Thành tựu của một người, vốn chẳng nằm ở xuất thân mà nằm ở sự nỗ lực.
“Đi cũng khá lâu rồi, tìm chỗ nào nghỉ chân một lát đi.” Điền Phi Dung chỉ tay về phía tửu lâu đối diện, lên tiếng đề nghị.
“Được thôi. Dù sao cũng còn thời gian, không việc gì phải vội.” Cổ Dao gật đầu đáp lời. Thực ra túi tiền của hắn không dư dả mấy, vừa không nỡ tiêu linh châu, lại càng chẳng dám phung phí. Trong thức hải, Hứa Trần đang không ngừng oán trách, chửi hắn chỉ biết thu gom một đống cỏ dại nhét đầy không gian, đến giờ còn chưa moi ra nổi một viên linh thạch. Đã không nỡ lấy ra, thì cũng thôi đừng đứng đó chọn tới chọn lui làm gì.
Bốn người vừa bước vào tửu lâu liền bắt gặp đám người Cổ gia đang ngồi nơi gần cửa sổ trên lầu. Điền Phi Dương chỉ khẽ chắp tay hành lễ coi như chào hỏi, rồi dẫn đệ đệ cùng Cổ Dao và Trì Trường Dạ đi tìm chỗ khác ngồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play