Dáng vẻ của Cổ Dao như thế, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là kẻ mới từ nơi quê mùa tới. Gã tiểu nhị của cửa hàng vừa ngẩng đầu đã lớn tiếng rao:
“Thập Phương thành là thành tu chân lớn nhất trên đại lục Thiên Lâm, vật phẩm ở đây đều phong phú đủ đầy. Phàm là thứ nơi khác có, Thập Phương thành chúng ta cũng có. Mà nơi khác không có, Thập Phương thành chúng ta vẫn có thể tìm được. Nếu hiện thời chưa có, chỉ cần bỏ ra đủ linh thạch, tất sẽ có cách làm ra cho ngươi.”
Khẩu khí thật quá lớn, Cổ Dao chỉ nghe cho có. Dẫu đúng là kẻ quê mùa thật, nhưng trong thức hải của y là một tồn tại chẳng hề tầm thường. Lại thêm Trì Trường Dạ vốn xuất thân từ nơi tu chân phát triển hơn, nếu thật sự muốn gây khó dễ cho cửa hàng này, chưa chắc đã là điều không thể.
Song, những lời huênh hoang kia lại rất có sức nặng với đám tu sĩ xuất thân từ vùng nhỏ lẻ. Không ít người nghe xong liền trố mắt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ hâm mộ.
Nói cho cùng, dù có làm ra được vật gì thì hiện tại Cổ Dao cũng chưa đủ sức mua. Trước khi rời nhà và trong suốt hành trình, tuy có tích góp được ít nhiều linh thạch, linh châu, nhưng chỉ vừa đảo quanh một vòng, bọn họ đã rõ — bản thân vẫn là những kẻ nghèo rớt mồng tơi. Muốn mua quá nhiều thứ, rốt cuộc chỉ đành cắn răng mà lựa chọn.
Trì Trường Dạ không định mua gì cả, chỉ lặng lẽ đi sau lưng Cổ Dao, như một “túi tiền sống”. Ban đầu, mọi khoản chi đều do Cổ Dao nắm giữ, chẳng rõ từ lúc nào, y lại bắt đầu thường xuyên rút tiền từ Trì Trường Dạ, bản thân chỉ giữ lại đôi chút linh châu dùng cho tu luyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play