Thời Tiểu Niệm nhìn theo ánh mắt của cô gái kia, chỉ thấy, Cung Âu từ cánh cổng đen bước ra cùng với sự hộ tống của vài tên vệ sĩ. Anh đắm mình trong ánh nắng mặt trời, in một bóng dáng cao ráo đổ dài trên mặt đất. Anh đi một đôi dép lê, với đôi chân thẳng tắp, dài miên man. Anh khoác lên mình chiếc áo khoác phong cách gia đình màu sáng, làm dịu đi những đường nét sắc lạnh thường ngày của anh, nhưng thân hình hoàn mỹ ráng nắng vẫn dễ dàng hiện ra trong nháy mắt. Mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn không tì vết, các đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm.
Như một mặt hồ nước yên ả, thoạt nhìn chỉ cảm thấy đẹp, nhưng nhìn lần nữa lại thấy một xoáy nước ở giữa hồ, cuốn hút cô từng bước rơi vào.
Cung Âu cứ thế bước ra, khí chất mạnh mẽ, vẻ đẹp khó có thể diễn tả thành lời, tựa như một thỏi nam châm sống. Khi anh bước ra, ánh mắt đen láy nhìn về phía họ, và chỉ cần một cái nhìn, toàn bộ ánh mắt ấy đã đặt trọn lên người Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm không khỏi liếc nhìn Tô Dao Dao bên cạnh. Chỉ thấy Tô Dao Dao dường như đã bị hút hồn, đôi mắt mở to chăm chú nhìn Cung Âu không rời.
Thời Tiểu Niệm thậm chí có thể thấy linh hồn của cô ấy như đang bay lên, hướng về phía Cung Âu. Tất cả biểu hiện của cô ấy chỉ có thể tóm gọn trong bốn chữ: "Tuyệt sắc giai nhân."
Anh chỉ mang dép lê bước ra mà cũng có thể khiến các cô gái gục ngã.
Thời Tiểu Niệm cúi xuống nhặt chiếc máy ảnh lên, đưa cho Tô Dao Dao, "Cô Tô, máy ảnh của cô."
"Hả?"
Tô Dao Dao lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên ý thức được việc mình đã làm. Gương mặt cô đột nhiên đỏ bừng, như thể có khói bốc ra vậy. Cô ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi, tôi, cái này, cái này, cái này."
Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, Thời Tiểu Niệm không biết nên nói gì. Cô ấy trông giống như một cô gái nhỏ lần đầu rung động, bối rối đến mức không biết làm sao.
"Ở đâu ra cái đèn lồng này thế?"
Cung Âu bước tới bên cạnh cô, theo thói quen mà ôm lấy Thời Tiểu Niệm vào lòng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Dao Dao rồi nói.
"..."
Khuôn mặt Tô Dao Dao đỏ đến mức như sắp nhỏ máu. Đôi mắt cô muốn quay đi chỗ khác, nhưng lại không thể ngừng nhìn vào khuôn mặt của Cung Âu. Chỉ thiếu điều viết lên vài chữ to: "Trên đời sao lại có người đàn ông đẹp trai đến thế này? A a a, đẹp trai quá, tôi thích anh ấy rồi!"
"Cô Tô, mời vào trong."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
"Ồ, được thôi."
Tô Dao Dao với vẻ mặt ngượng ngùng chạy nhanh vào trong.
Thời Tiểu Niệm dùng khuỷu tay huých mạnh vào eo Cung Âu. Cung Âu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, "Làm gì vậy?"
"Ở nhà mà ăn mặc đẹp thế này làm gì? Có gì mà phải phô trương thế?"
Anh đã ngoài ba mươi, tại sao lại quyến rũ một cô gái trẻ?
* Những chương đầu, tác giả giới thiệu Cung Âu 27 tuổi và Tiểu Niệm 24 tuổi. Họ sống với nhau một thời gian đến khi sinh hai đứa bé cũng khoảng 1 năm và sau đó chia cắt nhau 4 năm thì Cung Âu 32 tuổi và Tiểu Niệm 28 tuổi.
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, nhấc chân bước đi, không thèm để ý đến Cung Âu.
Cung Âu đứng đó, bị lời trách móc bất ngờ này làm cho bối rối. Anh cúi đầu nhìn đôi dép lê dưới chân mình, nhíu mày, sau đó như nghĩ xa gì đó, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Anh nhanh chóng đuổi theo Thời Tiểu Niệm, "Thời Tiểu Niệm, em thấy anh đi dép lê mà vẫn đẹp trai đúng không? Vậy thì từ giờ anh sẽ luôn đi dép lê trước mặt em!"
Quyết định vậy đi!
Gu thẩm mỹ của người phụ nữ của anh đúng là đặc biệt.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn anh với vẻ mặt bất lực, đúng là không thể nói nên lời, đây là kiểu logic điên rồ gì vậy, ai mà thích xem anh đi dép lê chứ?
Thời Tiểu Niệm mời Tô Dao Dao vào phòng phụ bên cạnh sảnh. Tô Dao Dao đang loay hoay với chiếc máy ảnh của mình. Cung Âu bước tới và ngồi xuống ghế sofa đối diện cô ấy.
偏廳 : Phòng phụ / phòng nhỏ ở bên / sảnh phụ
Tô Dao Dao ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Cung Âu, anh đẹp trai đến mức trời đất đảo lộn, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng như chiếc đèn lồng, vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế sofa. Khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng, muốn nhìn nhưng lại thấy xấu hổ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn nhìn thêm vài lần nữa.
"Cô nhảy dựng lên làm gì thế? Khỉ à?"
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm bước tới, giúp người hầu đặt một ly nước ấm trước mặt Tô Dao Dao. Vừa đặt xuống, cô nghe Cung Âu nói với giọng điệu như vừa ngộ ra điều gì "Tôi hiểu rồi. Có phải cô đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên không?"
"..."
Lần này, không chỉ khuôn mặt Tô Dao Dao đỏ bừng, mà cả người cô cũng đỏ đến mức như muốn bốc khói.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, chỉ thấy anh nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tô Dao Dao, anh cười khẽ đầy chế giễu, giọng nói lạnh lùng: "Gu thẩm mỹ của cô không tệ, nhưng không cần đỏ mặt đâu. Với khuôn mặt xấu thế này, tôi chắc chắn không để mắt đến cô!"
* Nếu dịch chuẩn nhất sẽ là : "Cô xấu như vậy, tôi không thích cô đâu!"
"..."
Tô Dao Dao sắp khóc rồi.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu với ánh mắt đau khổ, anh có biết cách nói chuyện không vậy? Anh không sợ Tô Dao Dao tức giận rồi không chịu tiết lộ tin tức về Mr Cung sao?
"Để em nói chuyện với cô Tô. Anh đi chỗ khác một chút được không?" Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu rồi cố gắng đuổi anh đi.
"Không được!"
Cung Âu nói rồi ngả người ra sau như thể muốn ngồi thêm một lúc.
Có anh ở đây, Tô Dao Dao không có cách nào giao tiếp với cô một cách đàng hoàng, hay thoải mái được. Hơn nữa, Thời Tiểu Niệm cũng không thích người con gái khác cứ nhìn Cung Âu bằng ánh mắt thèm muốn như vậy.
肖想的目光 là ánh mắt khao khát / thèm muốn / ao ước một cách mơ mộng
Cô nhìn đôi dép lê của anh rồi nói: "Cung Âu, em thấy, nếu anh đi đôi dép lê màu xám thì sẽ đẹp trai hơn."
Cung Âu cúi đầu nhìn đôi dép dưới chân, lại ngước mắt nhìn cô: "Sao anh chưa bao giờ phát hiện em lại có chấp niệm với dép như vậy?"
執念 là chấp niệm, bám chặt điều gì, ám ảnh không buông, hoặc cố chấp lưu luyến.
Anh đi dép lê mà cũng đẹp trai đến vậy sao?
Nếu cô ấy đã khen anh đẹp trai, thì anh cũng chẳng ngại khiến mình đẹp trai hơn nữa. Nếu cô ấy chịu đỏ mặt vì anh như chiếc đèn lồng đỏ kia, chắc anh sẽ thấy thích thú hơn.
紅燈籠 : đèn lồng đỏ ( ửng hồng vì ngại )
Nghĩ đến đây, Cung Âu liền ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế sofa mà rời đi.
Sau khi đuổi được Cung Âu đi, Thời Tiểu Niệm liền thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống đối diện Tô Dao Dao. Ánh mắt của Tô Dao Dao vẫn dõi theo hình bóng của Cung Âu, sự ngưỡng mộ và kinh ngạc trong đôi mắt ấy, không thể che giấu được.
"Cô Tô? Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chính được chưa?"
正事 : chuyện chính, chính sự, nghiêm túc, quan trọng
Thời Tiểu Niệm nói.
Nghe vậy, Tô Dao Dao mới ý thức được sự thất thố của mình, cô vội vàng cầm lấy cốc nước trước mặt, uống một ngụm lớn. Cô vội vã dùng tay quạt loạn lên, cố làm dịu gương mặt đang đỏ rực của mình.
失态 : thất thố, mất bình tĩnh, cư xử không đúng mực
Thời Tiểu Niệm thậm chí còn muốn dùng nhiệt kế để đo nhiệt độ trên mặt lúc này của cô ấy.
"Tôi xin lỗi."
Tô Dao Dao lấy lại tinh thần, hơi ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy. So với người trên TV, còn đẹp trai hơn gấp ngàn lần."
"Thật sao? Tôi sẽ xem như đây là lời khen." Thời Tiểu Niệm cười nói, không nói nhiều về chủ đề này, cô nói: "Cô Tô, cô có thể nói với tôi về Mr Cung được không?"
Tô Dao Dao lúc này mới nhớ ra mục đích tới đây của mình, vội vàng nói: "Thật ra, tôi không biết đó có phải là robot mà mọi người đang tìm kiếm hay không. Tôi chỉ là thấy nó có vẻ giống, nên tôi đã chụp ảnh lại."
"Cho hỏi, cô đã nhìn thấy nó ở đâu?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Chiều hôm qua, lúc bốn giờ, tôi đã nhìn thấy nó trên đảo Berg." Tô Dao Dao nhanh chóng nói, "Tôi thấy con robot đứng đó, đi qua đi lại dưới gốc cây. Tôi có thử đến gần để bắt chuyện, nhưng nó không để ý đến tôi rồi cứ thế mà bỏ đi."
"Nó đã đi dâu vậy?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Gia tộc Berg đấy." Tô Dao Dao nói: "Hòn đảo này không lớn, thuộc về quyền sở hữu của gia tộc Berg, một gia tộc biệt lập và khép kín. Nơi này rất bí ẩn. Người dân trên đảo đều sống theo cách riêng của họ, hầu như không liên lạc với thế giới bên ngoài."
"Sao cô lại biết rõ như vậy?" Thời Tiểu Niệm thản nhiên hỏi.
"Tôi là sinh viên. Lần này tôi đến đó là vì có bài luận văn, tôi muốn viết về những việc làm của gia tộc Berg, vì vậy nên đã đến đó." Tô Dao Dao trả lời nghiêm túc. "Tôi cũng chỉ biết những điều như vậy thôi."
"Đảo Berg?"
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, lẩm bẩm ba chữ này trong miệng. Cô chưa từng nghe nói về đảo Berg hay gia tộc Berg, làm sao Mr Cung lại có thể xuất hiện ở đó?
Không đúng, nếu đó là một hòn đảo, Mr Cung làm thế nào để đi đến đó? Không thể nào nó bơi qua được, ai lại đưa một con robot đến đảo chứ?
"Đúng."
Tô Dao Dao gật đầu.
"Được rồi, cảm ơn cô Tô. Chúng tôi sẽ đi thăm gia tộc Berg. Cô hãy đi cùng tôi để nhận tiền thưởng." Thời Tiểu Niệm đứng dậy nói. Một giọng nói bất ngờ vang lên: "E rằng bọn em sẽ không thể đến thăm họ được."
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, thấy Cung Úc đang đứng ở cầu thang, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
"Anh hai?"
Thời Tiểu Niệm nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Tại sao lại không thể đến thăm họ?
"Gia tộc Berg là một nhánh nhỏ của gia tộc Lancaster. Nhiều năm nay, họ sống ẩn dật, dựa vào tiền bạc và quyền lực của Lancaster để sống. Họ được coi là người chỉ biết nịnh hót Lancaster." Cung Úc đi xuống nói. "Sau sự việc của Mona, chúng ta đã nhận được không ít thư thù địch. Nếu anh nhớ không nhầm thì gia tộc Berg cũng nằm trong số đó."
"..."
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, cô hoàn toàn không ngờ chuyện này lại liên quan đến gia tộc Lancaster.
Cung Úc đến bên cạnh Thời Tiểu Niên nói: "Vì vậy, nếu bọn em lấy danh nghĩa của Cung gia mà đến, thì có lẽ, bọn em sẽ không thể nào hạ cánh trên đảo được. Hơn nữa, nếu họ biết con robot mà chúng ta luôn tìm kiếm đang ở trên đảo, e rằng họ sẽ phá hủy nó ngay lập tức, thậm chí có thể ném nó xuống đáy biển."
"À, chuyện này chắc không xảy ra đâu."
Tô Dao Dao ở bên cạnh xen vào.
Cung Úc và Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô. Tô Dao Dao nói, "Tôi đã tìm hiểu một chút về gia tộc Berg. Trên đảo thậm chí còn không có TV. Điện chỉ được cung cấp trong hai giờ vào ban đêm. Họ tự trồng trọt và ra khơi. Họ bị cô lập khỏi tin tức, sống hoàn toàn khép kín với thế giới bên ngoài. Nếu không có người thông báo cho họ, họ có lẽ không biết rằng con robot này là của Cung gia."
做過資料 : tìm hiểu tài liệu
Nghe vậy, Cung Úc gật đầu: "Điều này tôi cũng đã nghe qua. Gia tộc Berg là một nhóm người rất bảo thủ, họ đã chuyển đến đảo này từ rất lâu rồi."
"Tôi hiểu rồi." Thời Tiểu Niệm nói: "Vậy thì chúng ta sẽ không lấy danh nghĩa của Cung gia để lên đảo. Tôi chỉ muốn tìm lại Mr Cung và đưa nó về nhà."
Những điều khác cô không quan tâm.
"Ừ"
Cung Úc gật đầu. Chỉ còn cách này thôi.
Tô Dao Dao đứng bên cạnh, nhìn Cung Úc rồi lại nhìn Thời Tiểu Niệm, lặng lẽ giơ tay lên: "Cung phu nhân, hay là để tôi dẫn các người đi? Tôi quen biết vài người trên đảo, họ sẽ coi các vị là anh chị tiền bối cùng trường với tôi. Có lẽ họ sẽ thiện chí mà giúp chúng ta tìm con robot."
Thời Tiểu Niệm nhìn cô. Đúng là một cách hay.
Có người dẫn đường thì tốt hơn nhiều so với việc, đột ngột xâm nhập và khiến họ đề phòng cảnh giác.
戒備 : đề phòng / cảnh giác
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Ngày hôm sau, Cung Âu, Thời Tiểu Niệm, Phong Đức và Tô Dao Dao lên du thuyền đi tới đảo Berg.
Lý do không cử người của Cung gia đi, hoàn toàn là vì người mất tích lần này rất đặc biệt. Đó là một con robot. Dù có tìm được, đám vệ sĩ cũng không thể dùng vũ lực để bắt nó về.
強行 : cưỡng ép, ép buộc, dùng vũ lực
Thời Tiểu Niệm là chủ nhân của Mr Cung, Cung Âu là người phát minh ra nó. Hai người họ buộc phải đi.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ, du thuyền lặng lẽ lướt đi trên mặt biển.
Thời Tiểu Niệm đứng trên boong tàu, Cung Âu đứng sau cô, cô duỗi hai cánh tay đặt lên lan can, nhìn ra mặt biển phía xa.
"Cung Âu, anh nói xem, Mr Cung tại sao lại đến đảo được?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Dù sao thì, Mr Cung chỉ là một con robot, cho dù nó có lợi hại đến đâu cũng không thể bơi được. Trên người nó lại không có tiền. Cho dù nó muốn đi, thì làm sao có thể nhờ người khác đưa nó qua?