Cung Âu đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến lên hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp, Nó thật sự biến thành yêu tinh rồi sao?"
Lại còn dám hôn người phụ nữ của anh.
Mr. Cung thật sự đã tự mình rời đi rồi hay sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu. Thấy anh lấy điện thoại di động ra, gọi ngay một cuộc điện thoại. Anh lạnh lùng ra lệnh, "Lập tức làm thêm giờ khẩn cấp cho tôi, ngay lập tức bảo trì hệ thống robot! Nghe rõ chưa? Đúng vậy! Ngay bây giờ! Lập tức! Tôi không cần biết bên đó mấy giờ, anh có dậy không? Không dậy thì sau này cũng đừng dậy nữa!"
"..."
Căn dặn nhân viên làm việc cũng đâu cần phải bạo lực đến thế đâu.
Thời Tiểu Niệm lo lắng thay cho nhân viên ở đầu dây bên kia. Thấy Cung Âu cúp điện thoại, cô hỏi: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
"Chúng ta đi đăng ký thôi!" Không ai có thể ngăn cản anh đi đăng ký.
"Vậy thì Mr.Cung không cần đi tìm nữa sao?" Thời Tiểu Niệm nhíu mày hỏi, ánh mắt dõi theo anh. Cung Âu liếc mắt nhìn cô, nói: "Đương nhiên phải đi tìm!"
Đây không chỉ có một món đồ nội thất bị mất. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là một con robot. Giá trị của nó là không cần bàn cãi gì nữa. Lý do nó mất tích cũng đáng để anh phải tìm hiểu và điều tra.
Nhất định phải tìm ra.
"Vậy nếu chúng ta đăng ký rồi, liệu Mr. Cung có khả năng vĩnh viễn không bao giờ quay lại không?" Thời Tiểu Niệm ngồi khoanh chân trên sofa, hỏi anh, một tay chống cằm, một lọn tóc nhẹ nhàng rơi xuống má cô.
"Ý của em là gì?" Cung Âu cúi mắt nhìn cô.
"Anh còn nhớ lần trước đã cùng em xem bộ phim về robot Mr. Giang không?" Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, ánh mắt đầy tâm tư, "Robot có thể có cảm xúc riêng, Mr. Cung đã hoàn toàn sao chép tính cách của anh, liệu có thể cũng đã yêu em rồi không? Và vì thấy chúng ta đi đăng ký mà ghen tuông nên mới chọn rời đi."
"..."
Cung Âu lặng người, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô, không nói nên lời. Anh thực sự muốn bảo cô đừng có đùa như vậy nữa. Làm sao anh có thể tin rằng một đống dữ liệu có thể trở thành yêu tinh, biết ghen tuông hay có cảm xúc riêng chứ?
Nhưng... vậy còn nụ hôn với Thời Tiểu Niệm thì giải thích thế nào đây?
Anh đã lập trình cho Mr. Cung sự tôn kính tuyệt đối đối với chủ nhân, là lòng trung thành đến chết cũng không phản bội. Làm sao mà có thể ghen được cơ chứ?
"Chẳng lẽ em đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?"
Thời Tiểu Niệm cũng cảm thấy mình không thực tế, nhưng cô vẫn không thể ngừng nghĩ đến tình tiết trong bộ phim đó.
Cung Âu đứng đó hồi lâu, đôi môi mỏng thốt ra một câu nói tục tĩu: "Mẹ kiếp!"
Loại vấn đề kỳ quái này sao lại rơi đúng vào anh chứ!
Tìm một người sống còn dễ, chứ tìm một con robot thì khó quá.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy dáng vẻ của anh, liền biết anh đã ở ranh giới của sự bùng nổ, vội vàng nói:
"Chắc chắn sẽ tìm được thôi. Dù nó có coi như bỏ nhà ra đi, thì cũng phải đi qua đâu đó. Chúng ta thử kiểm tra một số đoạn đường có camera giám sát, biết đâu lại có manh mối còn sót lại."
"Nó là robot, nó đã có ý thức tự chủ, chủ động đến để hôn em, rồi lại mất tích. Chẳng lẽ nó không biết tránh khỏi phạm vi camera giám sát sao?" Cung Âu liếc cô một cái, lạnh lùng đáp. "Những gì nó có thể thu thập còn nhiều hơn những gì con người chúng ta nhìn thấy."
Nếu robot thực sự có ý thức tự chủ, thì đúng là đã chứng minh lời của tên chuyên gia vô liêm sỉ kia là đúng "robot vô địch thiên hạ"
天下無敵: thiên hạ vô địch, bất khả chiến bại
"..."
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ ngồi đó, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng: "Vậy bây giờ phải làm thế nào? Có khi nào không thể tìm được Mr. Cung nữa không?"
"Trước tiên đi đăng ký đã, đồng thời công bố tin tức tìm kiếm robot, kèm theo tiền thưởng."
Cung Âu nhíu mày nói, vào thời điểm này cũng chỉ có thể dùng cách cũ, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy dấu vết của Mr. Cung.
"Ừm," cô khẽ gật đầu.
"Vậy thì chúng ta đi đăng ký thôi!" Cung Âu tiến lên kéo cô đứng dậy khỏi ghế sofa. Nhưng bất ngờ, anh lại đẩy cô trở lại ghế.
Thời Tiểu Niệm ngã ngồi lại xuống sofa, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngơ ngác, nhìn anh đầy bối rối.
Có ý gì đây? Tại sao lại đẩy cô quay lại?
Anh giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Không được! Hôm nay tâm trạng anh không tốt, không thể đi đăng ký!"
"..."
Sáng nay phấn khích đến thế mà sao giờ lại thay đổi thất thường vậy?
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn anh, trong lòng có chút thắc mắc, Cung Âu cúi mắt liếc cô một cái, "Em đi làm gì đó cho anh ăn đi, bây giờ tâm trạng anh rất tệ!"
Anh không muốn đăng ký với cô khi anh đang trong tâm trạng rất tệ, điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh trong suốt quãng đời còn lại khi họ chung sống với nhau.
"Được rồi, em sẽ đi nấu món gì đó cho anh ăn."
Thời Tiểu Niệm vừa định đứng dậy nói với anh, rồi xoay người đi về phía bếp, nhưng đã bị Cung Âu kéo lại. Anh vươn cánh tay ôm lấy cô, giữ cô trong vòng tay của mình.
"Thôi bỏ đi, không cần nữa. Em đi ngủ đi, hôm nay em ngủ không được ngon" giọng anh trầm thấp nhưng kiên quyết.
"Vậy còn đồ ăn thì sao?" cô bối rối hỏi lại.
"Không ăn nữa! Nếu em phải từ bỏ thời gian ngủ để làm đồ ăn cho anh, anh càng bực mình hơn!" Cung Âu ôm cô chặt hơn, nói với ngữ điệu bình thản, "Được rồi, em đi ngủ đi. Anh sẽ nghĩ cách tìm lại Mr.Cung cho em."
Người đàn ông này của cô, tên của anh là "thay đổi thất thường" à?
Trong lòng Thời Tiểu Niệm dâng lên một cảm giác ấm áp, cô ngẩng đầu lên nhìn Cung Âu: "Thật sự không muốn em đi làm đồ ăn sao?"
"Không cần, mau đi ngủ đi!" Cung Âu đẩy nhẹ cô một cái.
"Được, em đi xem Tiểu Quỳ một chút. Giờ chắc con bé vẫn còn buồn."
"Nó không thiếu người dỗ dành, không cần thêm em đâu!"
Cung Âu bá đạo ra lệnh bắt cô đi ngủ, không cho phép cô đi tìm bất kỳ ai khác.
Vì vậy, việc đăng ký cứ thế bị hoãn lại. Thời Tiểu Niệm quay về phòng ngủ, dù vậy, cô không còn thấy buồn ngủ như buổi sáng nữa. Cô đứng đó, ánh mắt cô nhìn ánh nắng rọi lên chiếc giường của họ, một mảng sáng ấm áp bao phủ lên khắp căn phòng.
Cô chậm rãi ngả người lên giường, kéo chăn che kín người, nhẹ nhàng khép mắt, trong lòng nhớ lại cảnh tượng lúc sáng.
Cô vẫn nhớ rõ, lúc sáng Mr. Cung đứng đó, từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên tay cô.
Nó thực sự đã rời đi rồi sao?
Rốt cuộc nó đã đi đâu? Khi những người qua đường kia đánh đập nó, nó vẫn đứng yên, để mặc họ tàn nhẫn hành hạ, không hề bỏ chạy. Vào lúc đó, cô và Mr. Cung như hai dây leo nương tựa lẫn nhau mà sống.
Nhưng giờ đây, nó lại biến mất.
Thời Tiểu Niệm nằm gục trên giường, đột nhiên cảm thấy một khoảng trống trống rỗng trong lồng ngực.
Cung Âu nói tâm trạng không tốt, thì làm sao tâm trạng của cô có thể khá hơn được?
Sự biến mất bí ẩn của Mr. Cung đã khiến toàn bộ Cung gia trên dưới đều vô cùng quan tâm. Ai cũng muốn tìm ra tung tích của nó, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong khu vườn rực rỡ sắc hoa đang nở rộ, Cung Âu ngồi trên một chiếc ghế dài, tay nghịch chiếc máy tính bảng, Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh tưới nước cho hoa, lông mày khẽ nhíu lại.
Mr. Cung đã mất tích được ba ngày.
Không một chút tin tức nào.
Mr. Cung vốn dĩ đã được liên kết với điện thoại của cô, nhưng bây giờ, liên kết đó đã bị hủy bỏ.
Rõ ràng nó chỉ là một cỗ máy, là một tập hợp dữ liệu, nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn không ngừng lo lắng.
Trong ba ngày qua, cô luôn hồi tưởng lại những khoảng thời gian khó khăn mà Mr. Cung đã đồng hành với cô,cùng cô vượt qua tất cả.
Cô nhớ nó, rất nhớ, nhớ đến quay quắt, cồn cào.
Cô không quan tâm liệu nó đã "hóa thành tinh" hay bị ai đó lấy đi, cô chỉ mong nó an toàn, không xảy ra chuyện gì. Cô không thể chịu đựng được việc nó xuất hiện trong tình trạng tan nát một lần nữa, thật sự cô không dám nghĩ đến nó, một lần nữa.
"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia!"
Một người vệ sĩ chạy vội đến trước mặt Cung Âu, thở hổn hển mà nói, "Nhị thiếu gia, tôi vừa nhận được tin rằng có người đã nhìn thấy Mr. Cung xuất hiện."
Rầm!
Thời Tiểu Niệm buông rơi chiếc bình tưới nước xuống đất, Cung Âu ngước mắt nhìn cô một cái, đôi mắt sâu thẳm, hỏi, “Đã điều tra rõ chưa?”
Sau khi thông tin được tung ra, nhiều người vì muốn nhận tiền thưởng mà báo cáo sai.
“Chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng đối phương đã mang đến một vài bức ảnh, mời Nhị thiếu gia xem qua.”
Người vệ sĩ vừa nói vừa đưa những bức ảnh trong tay ra.
Thời Tiểu Niệm lập tức bước tới gần, cúi mắt nhìn Cung Âu ngồi đó xem qua từng bức ảnh. Từng tấm ảnh được lật qua, trong ảnh, thân hình cao lớn màu bạc đứng dưới một gốc cây, nhìn về một hướng nào đó, dường như đang chần chừ không tiến tới.
“Robot dòng Mr chỉ khác nhau về chiều cao, không có sự khác biệt nào khác, không thể chứng minh đó là Mr Cung.” Cung Âu lạnh lùng nói, nghi ngờ rằng đây lại là một trò lừa đảo.
“Đưa em xem.”
Thời Tiểu Niệm lau tay, nhận lấy một tấm ảnh từ tay Cung Âu, chăm chú quan sát bức ảnh, đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ vẻ ngạc nhiên, “Là Mr Cung, đúng là nó.”
Trước đây, Cung Quỳ từng vô tình dùng kéo cắt một vết trên người Mr Cung, để lại một dấu vết trên chân. Cô biết rõ Cung Âu là người kỹ tính với tác phẩm của mình, nhưng cô không muốn Mr Cung bị đưa đi sửa chữa, nên đã không nói ra.
“En có thể nhận ra nó?” Cung Âu nhìn cô.
“Ừ, chính là Mr Cung.” Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng nhìn về phía người vệ sĩ, “Người đó nhìn thấy nó ở đâu? Họ có mang Mr Cung đến không?”
“Tôi không thấy Mr Cung, nhưng người phát hiện ra nó đang ở ngoài bờ hồ, tôi đã giữ họ lại ở đó.” Người vệ sĩ nói.
Ngay sau câu nói đó, một làn gió thổi qua, một bức ảnh nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cung Âu quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng của Thời Tiểu Niệm đâu.
Cung Âu ngồi đó, đôi mắt trở nên lạnh lùng, sao lại gấp đến vậy?
Người phụ nữ Thời Tiểu Niệm này đúng là muốn ép anh phải ghen cả với một con robot.
Thời Tiểu Niệm chạy một mạch, chạy rất lâu mới đến được bờ hồ. Hồ nước rộng lớn, sạch sẽ, trong vắt, mặt nước nổi vài chiếc lá. Dưới bầu trời trong xanh, bóng cây cao soi xuống mặt hồ, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Thời Tiểu Niệm thở hổn hển chạy tới, chỉ thấy một cô gái trẻ đứng đó, mặc theo phomg cách denim-on-denim, cúi người cầm một chiếc máy ảnh DSLR chụp hình. Mái tóc dài màu đen được buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo với những đường nét rõ ràng, điểm vài đốm tàn nhang mờ nhạt, tràn đầy vẻ trẻ trung và xinh đẹp.
* Phong cách denim là xu hướng thời trang kết hợp các trang phục từ chất liệu denim để tạo vẻ ngoài năng động và cá tính. Nổi bật với sự đa dạng như Denim-on-denim, phối hợp áo khoác và quần jeans, cùng các phụ kiện như giày sneaker, túi xách hoặc kính râm. Phong cách này linh hoạt, phù hợp từ dạo phố đến các sự kiện thường ngày.
* Máy ảnh DSLR (Digital Single-Lens Reflex Camera) là một loại máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương lật để tái tạo hình ảnh thực qua ống kính lên kính ngắm quang học.
Là một cô gái thuần nét phương Đông.
Thời Tiểu Niệm chạy quá nhanh, nhất thời không nói được câu nào. Cô gái trẻ bất ngờ đổi góc máy, hướng ống kính về phía cô, chụp ngay một tấm ảnh.
“Xin chào.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn cô.
“Xin chào.”
Cô gái đứng đó, mỉm cười với Thời Tiểu Niệm, đôi mắt to nhìn vừa ngây ngô vừa long lanh, như thể biết nói. Cả người cô gái tỏa ra một năng lượng sống động, vui tươi.
“Chính cô là người có thông tin về Mr Cung. Bây giờ nó đang ở đâu? Cô có thể dẫn tôi đến gặp nó không?” Thời Tiểu Niệm hơi gấp gáp hỏi.
Câu hỏi của cô làm cô gái có chút ngỡ ngàng. Thời Tiểu Niệm nhận ra sự hấp tấp của mình, cô cười xin lỗi, chìa tay ra, dùng tiếng Anh nói: “Xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu. Tôi là Thời Tiểu Niệm, là chủ nhân của Mr Cung. Hiện giờ tôi đang cần tìm nó. Hy vọng cô có thể giúp đỡ, tiền thưởng nhất định sẽ được trả đầy đủ.”
"Sorry, I forgot to introduce myself. My name is Shi Xiaonian, and I am the owner of Mr. Gong. I urgently need to find him right now. I hope you can help me, and the reward will definitely be paid in full."
Cô gái mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với Thời Tiểu Niệm, cởi mở nói: “Tôi đương nhiên sẽ không nghi ngờ rằng Cung gia sẽ lừa dối tôi. Xin chào, tôi tên là Tô Dao Dao.”
蘇瑤瑤: Tô Dao Dao
蘇 Tô : có thể được hiểu là sự hồi sinh
瑤 Dao : trong sáng và cao quý
Cô nói bằng tiếng Trung.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên, “Cô là người Trung Quốc?”
“Ừ, tôi đến Anh du học, đi khắp nơi chụp ảnh phong cảnh. Tình cờ tôi đã chụp được một con robot.” Tô Dao Dao vừa nói vừa tháo dây đeo máy ảnh trên cổ xuống, định cho Thời Tiểu Niệm xem.
Nhìn thấy cô là người Trung Quốc, Thời Tiểu Niệm cảm thấy vô cùng thân thiết, liền nói: “Đừng đứng ngoài này, vào trong nói chuyện đi.” Thời Tiểu Niệm nhiệt tình mời cô.
“Được thôi.”
Tô Dao Dao cười, đi cùng Thời Tiểu Niệm vào trong. Đột nhiên, chiếc máy ảnh trong tay cô rơi xuống đất. Thời Tiểu Niệm vội cúi xuống nhặt giúp, bỗng thấy cô ngây người nhìn về phía trước.