“Sau này ở nhà trẻ sẽ có rất nhiều thịt gà, thịt vịt, cả thịt heo, thịt bò nữa… mọi người sẽ luôn có đủ đồ ăn, không cần ăn mấy thứ khiến mình đau bụng đâu.”
Dù thế nào đi nữa, nếu điều kiện cho phép thì vẫn nên tránh ăn những sinh vật có trí tuệ. Chỉ cần tưởng tượng thôi là cô đã thấy như đang xem phim kinh dị rồi.
Nói rồi, cô lại quay lại chủ đề chiếc áo của Bạch Táp: “Nhìn qua giống lông thỏ thật, nhưng Bạch Táp à, em rõ ràng là một bé mèo mà.”
“Đúng rồi, mẹ em là thỏ. Người sinh ra em, mới là giống loài mèo.”
Thấy ánh mắt của Hứa Thu tròn xoe ngạc nhiên, Bạch Táp bổ sung: “Nhưng chị yên tâm, khi em được đưa đến đây thì mẹ đã mất rồi. Chiếc áo này là đồ bà ấy để lại, còn tro cốt thì được chôn ở Thành Phố Mất Tích.”
Bạch Táp nghiêm túc nói: “Viện trưởng, nếu một ngày nào đó em chết, chị hãy hỏa táng em, lấy lông em làm áo khoác cho chị nhé.”
Hứa Thu: … Cảm động thì có cảm động, nhưng sao tưởng tượng ra lại thấy rợn rợn thế nào ấy?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT