Bạch Táp nói: “Chúng em đã chứng kiến mặt trời mọc năm trăm lần, trải qua hai trăm ngày mưa ở nơi này.”
Vì cuộc sống quá nhàm chán, nên cậu mới có thể nhớ rõ ràng từng lần mặt trời mọc và lặn như thế.
Nghe xong mà tim thắt lại. Trong đầu Hứa Thu nhanh chóng tính nhẩm – cộng lại cũng phải đến bảy, tám trăm ngày rồi. Mà hôm nay mới là sinh nhật ba tuổi của Bạch Táp, nếu không đếm nhầm thì có nghĩa là khi cậu bị đưa tới đây, thậm chí còn chưa đầy một tuổi.
“Cũng từ sau khi cô ta tới, cứ cách vài ngày lại có thêm một người chăm trẻ, lúc thì đến liên tiếp, lúc thì gửi thêm vài con rô-bốt mới.”
Đã có rất nhiều người từng đến đây. Có những kẻ đầy ác ý, có những lô rô-bốt nối tiếp nhau được đưa vào.
Trong ký ức của Bạch Táp, những người chăm sóc trong nhà trẻ thay đổi liên tục. Họ đến nơi, hoặc là phấn khích quá mức, hoặc là la hét điên cuồng, ai nấy đều trông như có vấn đề.
Những lô rô-bốt được đưa đến sau đó thì nhiều đến mức, đồ phế thải cứ thế bị chất đống ngay bên cạnh tường ký túc xá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play