Vu Châu hoàn toàn sững người.

Hộp nhựa còn giơ trên tay, cả người cứng đờ như tượng giữa không trung.

Hứa Đàm lúc này đã trượt dần xuống theo vách tường, Vu Châu trong đầu trống rỗng, theo bản năng đưa tay đỡ lấy eo y.

Eo của Hứa Đàm rất nhỏ, Vu Châu chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Vị tiểu thiếu gia luôn ngạo mạn và chua ngoa kia lúc này lại như thể bị dọa đến phát hoảng, cả người mềm nhũn như không còn xương, hoàn toàn dựa vào tay Vu Châu mà treo lơ lửng.

Vu Châu bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, đầu óc hiếm hoi rơi vào trạng thái đơ hoàn toàn, suy nghĩ đình trệ, không vận hành được.

Hứa Đàm cúi đầu, cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức chỉ muốn chết quách cho rồi. Sự nhục nhã to lớn khiến cặp mắt hồ ly kia ngân ngấn nước, y nghiến răng nghiến lợi, nước mắt đọng nơi khóe mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Là đối thủ một mất một còn, thế mà lại để lộ chuyện... tè ra quần trước mặt Vu Châu, với y mà nói, đây là đòn đả kích lớn chưa từng có. Thế giới bỗng trở nên tăm tối.

Vu Châu xưa nay không phải kiểu người dễ chọc, nếu ai đắc tội hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả đũa gấp bội. Giờ đây Hứa Đàm lo sợ hắn sẽ đem chuyện mất mặt này phô trương cho cả trường biết.

Y như gà trống thua trận, đầu rũ xuống, tựa hẳn vào tay Vu Châu. Chiếc cổ trắng ngần dài nhỏ cũng cúi thấp, không còn chút thần thái kiêu ngạo ngày thường.

Vu Châu cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở sau cổ Hứa Đàm, nơi có một vết lõm nhẹ như xương đòn gồ lên gầy gò mà xinh đẹp.

Một người tâm lý có phần lệch lạc như y, thân thể mang nét đẹp mong manh bệnh trạng như thế, ngay cả một chi tiết nhỏ như xương quai xanh cũng mang sức hút đầy tính gợi đòn, khiến lòng người dễ dấy lên dục vọng dằn vặt.

Không khí trong gian nhà vệ sinh chật hẹp tràn ngập sự xấu hổ và im lặng, tĩnh lặng đến mức khiến người ta khó thở.

Cho đến khi Hứa Đàm phát ra một tiếng nức nở rất nhỏ.

Vu Châu giật giật huyệt thái dương, vừa định lên tiếng, thì nhà vệ sinh đột nhiên có người đẩy cửa bước vào. Đầu óc hắn lập tức kéo căng, theo phản xạ đưa tay bịt chặt miệng Hứa Đàm.

Cấp ba là độ tuổi nhạy cảm, thân thể lẫn tâm lý đều dao động. Hơn nữa đây là thời đại công nghệ, các loại "kiến thức" đều có thể dễ dàng tiếp cận, cái gì cần hiểu, không cần hiểu, cũng đều hiểu hết.

Hai nam sinh chen nhau trong một gian vệ sinh nhỏ hẹp, nếu lại phát ra vài tiếng nức nở kỳ lạ, mà bị người ngoài nghe thấy…

Vu Châu không dám tưởng tượng người ta sẽ suy diễn ra cảnh tượng gì.

Một lát sau, tiếng xả nước vang lên từ gian bên cạnh, bạn học kia rốt cuộc cũng rời đi. Vu Châu thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vừa thả lỏng được chút thần kinh, thì Hứa Đàm đột nhiên cắn mạnh vào tay hắn.

“Nhả ra!” Vu Châu nghiến răng quát nhỏ.

Hứa Đàm lại càng cắn chặt.

Vu Châu chẳng còn cách nào, đành dùng tay còn lại đẩy đầu Hứa Đàm ra, đồng thời kéo y từ trong gian vệ sinh ra ngoài.

Hứa Đàm cứ như vậy mà cắn chặt tay hắn không buông. Vu Châu đau đến hít một hơi, đang định chửi thề thì lại thấy Hứa Đàm mắt đỏ hoe, trừng hắn đầy uất ức, nước mắt lăn dài như bị ai bắt nạt đến mức không chịu nổi.

Thật cạn lời, rõ ràng y là người gây ra chuyện, mà dáng vẻ lại đáng thương hơn bất kỳ ai.

Cắn tay hắn, nước mắt đầm đìa, từng tiếng nức nở nhỏ rỉ ra từ cổ họng, nhìn mà khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Vu Châu tức giận tiêu tan hơn phân nửa.

Không còn cách nào khác, hắn là kiểu người "mềm nắn rắn buông", đôi khi đặc biệt dễ mềm lòng.

Câu chửi đang chực bật ra bị hắn nghẹn lại nơi cổ họng, cố nuốt xuống, đến mức cảm thấy nội thương sắp phát tác.

Hắn hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh: “Cậu nói đi, giờ rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Vừa dứt lời, cánh tay lại đau nhói, Hứa Đàm cắn càng mạnh.

Vu Châu giơ tay còn lại lên, làm động tác đầu hàng:

 “Được được được! Là lỗi của tôi, tôi chịu trách nhiệm, tôi sẽ đưa cậu đi thay quần!”

Hứa Đàm lúc này mới chịu nhả ra.

Vu Châu cởi áo khoác đồng phục buộc tạm quanh eo y . Hứa Đàm hai chân vẫn mềm nhũn, loạng choạng suýt ngã xuống đất, lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.

“Được rồi được rồi! Tôi cõng cậu, được chưa!”

Vu Châu cong lưng xuống, Hứa Đàm mềm như bún ngã vào lưng hắn, chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ Vu Châu. Hắn cõng y rời khỏi nhà vệ sinh.

Gần trường có một cửa hàng thời trang lớn. Vu Châu bất chấp ánh mắt tò mò của người qua đường, vừa cõng Hứa Đàm vừa dùng tốc độ ánh sáng chọn lấy một chiếc quần jeans, tai đỏ bừng đưa y vào phòng thử đồ.

Hứa Đàm sợ mất mặt, cả đường đi cứ vùi mặt vào lưng Vu Châu không chịu ngẩng lên.

“Ê, còn đủ sức thay đồ không đấy?”

Hứa Đàm trên lưng nhẹ “ừ” một tiếng.

Vu Châu đặt y xuống, tiện tay lấy một chiếc quần jeans đưa cho y , nhìn y chậm rãi đi vào phòng thử.

Rèm cửa vừa khép lại, không gian hẹp giúp Hứa Đàm dần ổn định lại cảm xúc. Nhưng tay vẫn run run, cầm quần jeans không vững. Y dựa lưng vào tường, gắng sức điều chỉnh hơi thở, thật lâu sau mới bình tĩnh được đôi chút.

Y có một tật xấu, hễ cảm xúc kích động là mất kiểm soát. Đó là di chứng từ thời thơ ấu.

Đứa trẻ nhỏ tuổi bị dễ dàng mất khống chế, mà mỗi lần không không chế được, cha y sẽ giận tím mặt, có lúc là một cái tát trời giáng, có lúc lại bị túm tóc lắc đầu điên cuồng.

Thời gian dài đã để lại cho Hứa Đàm một bóng ma tâm lý rất sâu. Dù sau khi lớn lên, y đã khá hơn rất nhiều, nhưng mỗi khi cảm xúc kích động, y vẫn thường mất kiểm soát.

Đây là chuyện khiến Hứa Đàm cảm thấy mình thực sự sụp đổ.

Thật ra trên đường được Vu Châu cõng đến cửa hàng quần áo, y đã suýt mất khống chế nhiều lần. Cũng may cơn sốc không quá lớn, nên mọi thứ vẫn chưa phát triển đến mức tồi tệ hơn.

Bề ngoài trông cuộc sống của y rất hào nhoáng, nhưng bên trong lại mục nát đến khó tưởng. Những nỗi khổ mà y phải chịu đựng, chỉ bản thân mới hiểu rõ.

Chỉ cần nghĩ đến cũng đủ khiến người ta muốn khóc. Hứa Đàm dùng tay áo lau nước mắt lem nhem trên mặt, tay run rẩy cởi khóa chiếc quần jeans.

Và rồi, y phát hiện một điều cực kỳ tồi tệ, Vu Châu không mua quần lót cho y!

Mặt Hứa Đàm đỏ gay, xấu hổ đến muốn chôn sống bản thân, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng mặc đại chiếc quần jeans vào, đôi mắt đỏ hoe kéo khóa quần lên.

Chiếc quần jeans đó lại là hàng rẻ tiền, chất liệu thô ráp mang mùi hóa chất nhẹ, khiến làn da vốn nhạy cảm của y bị cọ sát đau rát.

Trong lòng Hứa Đàm bùng lên một cảm giác ấm ức tột cùng. Y thấy Vu Châu đúng là tên ngốc, mà cái tên ngốc ấy lại có thể đứng nhất toàn khối suốt hai năm trời, làm hại y khiến cha y chẳng buồn liếc mắt đến y lấy một lần.

Vải thô cọ vào mông và đùi đau đến mức khó chịu, Hứa Đàm cố nén đau bước ra khỏi phòng thử đồ, tay vẫn xách theo đống quần áo dơ bẩn.

Vu Châu đứng ngoài đợi. Hắn cao lớn, khuôn mặt điển trai, mắt đào hoa nhưng lại lạnh nhạt đến mức chẳng mang chút hơi ấm nào. Cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng khó gần, như thể đang viết dòng chữ "Đừng làm phiền tôi" trên trán.

Trước kia là bạn cùng bàn, Hứa Đàm từng chứng kiến sự xa cách ấy. Biết rõ Vu Châu khó tiếp cận như thế, vậy mà y lại từng cố tình gây chuyện chỉ để thấy hắn chật vật.

Hứa Đàm tự cảm thấy mình đúng là tên ngu ngốc hết thuốc chữa.

Hai người lặng lẽ đi ra khỏi cửa hàng, Hứa Đàm tiện tay ném đống quần áo bẩn, bao gồm cả chiếc áo đồng phục dính nước của Vu Châu, vào thùng rác.

Vu Châu nhìn chiếc áo mình bị ném, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sâu xa:

 “Hứa Đàm, cậu biết bộ đồng phục của trường Thanh Phổ giá bao nhiêu không?”

Hứa Đàm giật mình, lúc này mới nhớ ra đồng phục của Thanh Phổ là hàng đặt riêng của thương hiệu quốc tế, mỗi bộ giá hơn ba vạn. Nhớ đến hoàn cảnh gia đình Vu Châu, y chột dạ nói nhỏ: “Lúc nào tôi trả lại cho cậu.”

Hai người lại tiếp tục đi trong im lặng. Đi được một đoạn, Vu Châu mới sực nhớ mình đã quên mua... quần lót cho Hứa Đàm.

Chết tiệt, từ bao giờ đầu óc hắn lại thành ra ngốc nghếch thế này?

Nghĩ tới bộ dáng đi cà nhắc của Hứa Đàm vì quần jeans cọ rát... hắn cười thầm: “Đáng đời!”

Vu Châu liếc nhìn Hứa Đàm đang bước đi với dáng vẻ khó chịu thấy rõ, trầm mặc vài giây rồi quyết định giả vờ như không biết chuyện gì.

Hai người trở lại trường học, Vu Châu ghé uống nước rồi về chỗ ngủ một giấc. Ngày hôm sau, khi đến lớp, trên bàn hắn xuất hiện một bộ đồng phục mới tinh.

Vu Châu ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Đàm.

Y đang cúi đầu làm bài kiểm tra, cổ cong lên lộ rõ xương quai xanh trắng ngần, Vu Châu không hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào chỗ đó mấy giây.

Hắn cầm lấy bộ đồng phục, cảm thấy bên trong hình như có gì đó. Mở ra xem thì suýt chút nữa ngơ cả người.

Một tầng tiền mặt, từng bó từng bó được xếp gọn gàng như gạch trong áo khoác, không nhiều không ít, tổng cộng đúng mười vạn tệ!

Giữa trưa, chờ lớp học tan gần hết, Vu Châu lặng lẽ nhét số tiền đó lại vào ngăn bàn Hứa Đàm.

Hắn nghĩ, có lẽ, mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi.

Bọn họ vốn không thuộc về cùng một thế giới.

Như chim trời và cá biển, sống ở hai thế giới khác nhau, chỉ tình cờ có chút giao thoa, vậy thôi.

Dù vậy, thỉnh thoảng Vu Châu vẫn nhớ đến đôi mắt của Hứa Đàm, ánh mắt tràn ngập ngây thơ và độc địa, như được phủ bởi lớp mật ngọt lạnh băng, ẩn giấu bên trong là sự cảnh giác và xa cách với cả thế giới. Y như một con dã thú chưa trưởng thành, sống theo quy luật tàn khốc của rừng rậm.

Chỉ là tất cả những điều ấy đối với Vu Châu, không có liên quan gì.

Hắn là kiểu người lý trí và lạnh lùng. Một khi xác định rằng người kia sẽ không có giao thoa gì với cuộc đời mình, hắn sẽ không nghĩ đến nữa, chỉ chuyên tâm làm việc của bản thân.

Không nghĩ đến khi trở lại lớp học sau giờ cơm, sắc mặt Hứa Đàm sa sầm ngay khi phát hiện số tiền.

Tối đó, sau giờ tự học, Vu Châu ra trạm xe buýt như thường lệ. Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm xanh lam, gương mặt tuấn tú nghiêng nghiêng dưới ánh đèn đường trông như thiếu niên bước ra từ truyện tranh, vừa ngầu vừa lạnh lùng.

Hứa Đàm đứng dưới cột đèn cách đó không xa, xách theo một túi nilon, bước đến gần.

“Vu Châu, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play