Tiết ba là giờ chủ nhiệm. Ban đầu, thầy định để hai học sinh này đứng phạt cả buổi sáng như một hình thức cảnh cáo nhẹ nhàng. Nào ngờ, họp xong vội vã quay về thì phát hiện Vu Châu và Hứa Đàm đang đứng phạt ngoài hành lang trong tình trạng mặt mũi đầy màu sắc.
Trên mặt Vu Châu có ba vết xước chảy máu, khóe miệng cũng bầm tím. Hứa Đàm thì tóc tai, quần áo bù xù, má trái sưng vù một mảng bầm.
Thầy chủ nhiệm nổi giận đùng đùng, đứng trước mặt hai người chỉ tay mắng:
“Hai em cũng thật tài! Bảo đứng phạt để suy nghĩ lại lỗi lầm, kết quả lại đánh nhau nữa là sao? Học hành thì không thấy cố gắng, gây chuyện thì nhất nhì lớp! Muốn đánh nhau thì sao không ra sân mà đấu luôn một trận đi?!”
Vu Châu và Hứa Đàm chỉ cúi đầu im lặng, cam chịu nghe thầy mắng.
Thầy chủ nhiệm tức tối nói tiếp:
“Cả hai tiếp tục đứng phạt. Giờ nghỉ trưa hôm nay tự đi trực nhật, không được ai giúp đỡ!”
Hai người cứ thế đứng đến tận khi tan học buổi trưa. Học sinh lần lượt rời khỏi lớp. Một lúc sau, vài người trong nhóm Hứa Đàm đi lại gần.
“Anh Đàm, bọn em đi mua đồ ăn cho anh nhé, anh muốn ăn gì?” Tôn Nhiêu nịnh nọt thấy rõ. Nghe nói vì thân thiết với Hứa Đàm mà gia đình cậu ta được cha mẹ Hứa Đàm âm thầm giúp đỡ chuyện làm ăn.
Hứa Đàm vẫn giữ nguyên tay đang nắm cổ áo, nói:
“Đi mua cho tôi một cái áo sơ mi mới.”
Tôn Nhiêu lập tức gật đầu: “Em đi ngay!”
Nói xong liền kéo cả nhóm chạy đi mua đồ. Vu Châu liếc nhìn Hứa Đàm mặt lạnh như tiền, nói: “Chia việc trực nhật đi. Cậu quét rác tôi lau sàn, hay tôi quét cậu lau?”
Hứa Đàm đáp: “Tôi lau sàn.”
Vu Châu gật đầu, đi vào lớp lấy chổi bắt đầu quét. Đợi quét xong, nhóm Tôn Nhiêu đã quay lại với mấy chiếc áo sơ mi trắng mới tinh.
“Anh Đàm thích cái nào ạ?”
Hứa Đàm chọn đại một chiếc rồi vào nhà vệ sinh thay. Khi quay lại, y ngồi lên ghế, chỉ huy cả nhóm lau sàn.
Vu Châu thầm nghĩ, mối quan hệ của mấy người này không giống bạn bè chút nào, đúng kiểu cấp trên với cấp dưới. Nhìn cái vẻ mặt khúm núm, nịnh bợ của Tôn Nhiêu và Chu Nhiên... chẳng khác nào nhân viên khổ sở lấy lòng ông chủ để nuôi gia đình.
Cả buổi sáng đứng phạt, rồi lại dọn dẹp lớp, Vu Châu đói meo bụng. Hắn cất chổi rồi vội vã chạy đến căn-tin ăn cơm. Ăn xong về lớp, vừa đặt đầu xuống bàn đã ngủ một giấc trưa.
Buổi chiều, Hắn và Hứa Đàm lại tiếp tục bị gọi ra hành lang đứng phạt. Xem ra thầy chủ nhiệm quyết tâm "dạy dỗ" cả hai. Có lẽ phải đứng đến tận khi hết giờ tự học tối.
Hai người đứng im như tượng, chẳng nói lời nào.
Thật chẳng để làm gì. Gây thương tích cho đối phương, nhưng bản thân cũng chịu tổn hại không kém. Vu Châu không nghĩ Hứa Đàm được lợi lộc gì trong chuyện này. Dù sao hắn cũng không phải kiểu người nhịn nhục chịu đựng như Chu Tư Miểu hay Đàm Thụ.
Cứ thế, thời gian trôi qua trong yên lặng. Tận đến khi buổi tự học tối sắp kết thúc, thầy chủ nhiệm mới "rộng lượng" thả cho hai người về lớp.
Cả hai kéo lê bước chân mỏi nhừ về chỗ ngồi, ngã vật xuống ghế.
Vu Châu bắt xe buýt về nhà. Trong nhà chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ ở hành lang, ánh sáng lờ mờ chiếu lên tấm thảm hình vịt vàng, món đồ hắn mua từ Tịnh Tịch Tịch tháng trước.
Căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió nhẹ thổi qua. Không khí khiến lòng người bất an.
Trên bàn học đặt một cuốn lịch nhỏ. Tính sơ thì chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ.
Không chịu nổi sự im lặng, Vu Châu mở nhạc rồi bắt đầu dọn lại giá sách lộn xộn đầy tài liệu và sách vở. Trong lúc dọn, hắn vô tình phát hiện ra một xấp truyện tranh đã cũ. Một niềm vui nho nhỏ bất ngờ.
Hắn ngồi xuống ghế, lật xem.
Câu chuyện kể về một cậu bé dần lớn lên thành thiếu niên có gương mặt tinh xảo, đôi mắt hẹp dài thường xuyên mỉm cười nhưng lại ánh lên sự lạnh lùng.
Thiếu niên này thường xuyên gặp ác mộng và mỗi lần tỉnh dậy đều... đái dầm.
Người giúp việc giấu nhẹm chuyện này, nhưng vẫn bị cha thiếu niên biết được. Vì xấu hổ, ông ta nhốt con trai vào phòng kín ba ngày liền không cho ăn.
Sau khi được thả ra, thiếu niên phóng hỏa thiêu rụi nửa căn biệt thự.
Gia đình sau đó dọn đến một căn biệt thự to hơn. Thiếu niên ấy bắt đầu học ở một trường trung học dành cho con nhà quý tộc. Vào trường, thiếu niên luôn nở nụ cười lịch thiệp, nhưng ánh mắt thì lại sắc bén, như loài thú săn mồi đang tìm con mồi.
Con mồi đầu tiên là một nam sinh rụt rè nhút nhát. Thiếu niên dùng đủ chiêu trò quấy rối, khiến cậu bạn mắc chứng trầm cảm, cuối cùng phải chuyển trường.
Kết truyện là hình ảnh thiếu niên đứng trên tầng cao, nhìn xuống đám đông bên dưới với ánh mắt băng lãnh, không chút cảm xúc.
Tuy chưa đọc xong, nhưng Vu Châu đã nhìn thấy mầm mống của một con ác quỷ đang hình thành. Hắn càng thêm tò mò về số phận tương lai của thiếu niên đó.
Vu Châu tiếc nuối gấp truyện lại, dùng kẹp giữ gọn rồi đặt cả hai tập vào ngăn kéo bàn học.
Thay bộ đồ ngủ, hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn vào gương thấy mấy vết trầy trên mặt, bất lực lẩm bẩm: “Đen đủi thật…”
Dù vậy, vẫn cắm cúi đánh răng.
Vu Châu súc miệng, rửa mặt qua loa rồi nằm dài trên giường, thở dài.
Hắn chỉ mong lần đứng phạt này sẽ khiến Hứa Đàm yên phận một thời gian. Vu Châu thật sự quá mệt mỏi với cái kiểu thủ đoạn dai dẳng, không dứt của y. Nghĩ đến thôi đã thấy rã rời cả người.
Ngày hôm sau, khi đi học, Vu Châu cẩn thận quan sát bàn bên cạnh ngay sau khi tan học, xác nhận bên trong không có chuột chết hay bất kỳ “niềm vui bất ngờ” nào khác, mới thở phào nhẹ nhõm, lấy sách bài tập ra làm.
Cứ thế, yên bình trôi qua một tuần, hai bên nước giếng không phạm nước sông, Vu Châu căng thẳng suốt một thời gian rốt cuộc cũng bắt đầu thả lỏng.
Nhưng hắn thực ra vẫn quá lạc quan.
Với kiểu người tâm cơ thâm hiểm, có thù tất báo như Hứa Đàm, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn? Cái lần bị thầy giáo phạt đứng học hắn đã hoàn toàn đổ hết lên đầu Vu Châu.
Thứ hai tuần sau, đúng lúc Vu Châu đang ngủ trưa, đám tùy tùng của Hứa Đàm bắt một đống sâu màu xanh lục, béo mập, lông lá tua tủa, còn biết bò ngoằn ngoèo – rồi nhân lúc Vu Châu ngủ, lén nhét cả nắm sâu đó vào cổ áo hắn.
Vu Châu vốn kiên cường cuối cùng cũng sụp đổ.
Hắn lập tức giật phăng áo thun trên người, nửa thân trần vừa run rẩy vừa cố phủi sạch lũ sâu trên da.
Những con sâu lông sặc sỡ kia quả thực vô cùng kinh dị. Vu Châu vừa giẫm nát chúng dưới chân, nổi cả da gà đầy người.
Thân thể trần trụi trắng trẻo của học thần băng sơn ấy lại khiến không ít nữ sinh trong lớp mắt sáng rực, ngay cả Hứa Đàm cũng không nhịn được liếc thêm mấy lần.
Vu Châu lao vào nhà vệ sinh. Trên người bị sâu cào xước chi chít, vừa đỏ vừa ngứa, đau rát không chịu được.
Hắn ném áo thun vào thùng rác, mặc áo đồng phục thể thao vào, kéo khóa lên tận cổ rồi vội vàng chạy tới phòng y tế.
Giáo y dùng cồn khử trùng giúp hắn, sau đó bôi đầy dầu cù là. Gió vừa thổi qua, hắn cảm thấy như mình bị ngâm trong nước lạnh ngắt mùi bạc hà, cả người run rẩy không ngừng, da gà nổi liên tục.
Vu Châu cố cắn răng kéo kín khóa áo, rồi lảo đảo về nhà, chui thẳng vào chăn trùm kín từ đầu tới chân.
Bị hành đến như thế, dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Ngày hôm sau Vu Châu lên cơn sốt cao, sốt đến hơn bốn mươi độ, đành xin nghỉ học, lê thân đến phòng khám gần nhà truyền vài chai dịch.
May mà thân thể hắn vốn tốt, truyền xong thì hạ sốt. Nhưng cơn tức trong lòng chưa tiêu, hắn nhớ đến chợ sáng gần đó thường có người bán rắn.
Thứ bảy, chủ nhật, Vu Châu đi chợ sáng tìm vận may. Quả nhiên gặp được một gian hàng bán rắn cảnh, toàn là rắn nhỏ có hoa văn đẹp đẽ.
Nói thật thì hắn không thích mấy con bò sát cho lắm, ngồi xổm nhìn đám rắn ấy cũng thấy hơi rờn rợn.
Chủ quán là một bà bác khá dữ dằn, xách một con rắn trắng nhỏ lên quăng vài cái trước mặt hắn: “Yên tâm đi, con rắn nhỏ này là rắn bắp, tính tình hiền lắm, không cắn người đâu, dễ nuôi lắm!”
Vu Châu lấy điện thoại ra tra giá tiền và điều kiện nuôi rắn, năm phút sau, tiếc nuối nói lời tạm biệt với bà chủ.
Vẫn là đi bắt sâu thôi. Bên hông nhà có cây liễu mọc rất nhiều sâu.
Hắn Vu Châu, liều mạng!
Thứ hai hôm sau đi học, Vu Châu lén mang theo một hộp đầy sâu lông màu xanh.
Chủ nhiệm lớp phạt hai người họ trực nhật. Đám tùy tùng của Hứa Đàm dọn rác trong lớp, còn Hứa Đàm nhàm chán ngồi một chỗ, rồi đi toilet.
Vu Châu cầm theo một chiếc hộp nhỏ, lặng lẽ theo sau.
Tôn Nhiêu và mấy đứa khác đang dọn dẹp trong lớp, thấy vậy thì trao đổi ánh mắt, nhưng không ai ngăn cản. Bọn họ vốn đã bực tức với cái kiểu tự cho mình là trung tâm ấy của Hứa Đàm nên thấy y bị Vu Châu "xử đẹp", cũng thầm hả hê trong lòng.
Hứa Đàm vừa đi vệ sinh xong, mở cửa phòng thì thấy Vu Châu đứng sừng sững trước mặt. Y hoảng hốt định đóng cửa lại, nhưng đã muộn, Vu Châu chui vào trong, tiện tay khóa cửa.
Khoang vệ sinh nhỏ hẹp lập tức trở nên chật chội. Hứa Đàm hơi bối rối, gắng gượng hỏi:
“Vu Châu, cậu định làm gì?”
Vu Châu mở hộp ra, bên trong đầy sâu lông xanh ngọ nguậy khiến ai nhìn cũng rợn tóc gáy. Hứa Đàm chỉ liếc qua đã tái mét mặt.
Lần đầu tiên, y để lộ vẻ hoảng sợ thảm hại đến thế. Thậm chí trong mắt còn ánh lên lệ quang.
Cảm giác báo thù khiến người ta ngây ngất. Vu Châu khịt mũi, cười lạnh:
“Sớm đã nói với cậu rồi. Tôi không dễ chọc.”
Hắn giơ hộp lên, chuẩn bị ném sâu lên người Hứa Đàm, nhưng đúng lúc đó, khuôn mặt Hứa Đàm bỗng vặn vẹo.
Trên chiếc quần trắng của y bắt đầu loang ra một vệt màu vàng nhạt…
Vu Châu khựng tay. Trong không khí phảng phất mùi tanh nhàn nhạt. Nhìn khuôn mặt méo mó của Hứa Đàm, hắn ngây người, không ngờ một kẻ ác độc như vậy lại bị dọa tiểu ra quần chỉ vì một hộp sâu.
Tác giả có lời muốn nói: Hứa Đàm vì thời thơ ấu thường xuyên bị cha bạo hành nên dẫn đến rối loạn sinh lý. Mỗi khi hoảng sợ quá độ sẽ không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của bản thân.
Lời Editor: ai không thích thụ có bệnh trạng tâm lí kiểu này thì xin dừng chân ở đây nhé, xin đừng toxic với thụ ạ