Vu Châu ngồi trên chiếc ghế đẩu, ôm Lệ Trúc Đàm trong lòng.
Hắn giơ tay nhéo nhéo vành tai mềm mại của y, vừa nhìn vành tai đỏ ửng lên vừa bật cười: “Chỉ làm một cái ghế đẩu, vậy mà cũng đủ dùng rồi. Như bây giờ chẳng phải cũng rất tốt sao? Dù thế nào cũng không để em không có chỗ ngồi.”
Lệ Trúc Đàm ngồi trên đùi hắn, hai tay Vu Châu vòng chặt lấy eo y. Nghe hắn nói vậy, tai y lập tức đỏ ửng tới tận cổ, đôi mắt ánh nước long lanh, ánh nhìn mơ màng, nhất thời không thốt ra được lời nào.
Vu Châu hỏi: “Sao không nói gì?”
Không thấy Lệ Trúc Đàm miệng lưỡi nhanh nhẹn như mọi khi, Vu Châu thật sự có chút không quen.
Lệ Trúc Đàm như hồn du nơi khác, gương mặt đỏ như hoa đào tháng ba, ấp úng nói: “Nghĩ lại thấy đại nhân nói cũng có lý... một cái ghế đẩu cũng đủ dùng.”
Chẳng lẽ Vu Châu thật sự cố ý chỉ làm một cái ghế đẩu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play