Tống Hạ cứng đờ, chỉ khẽ gật đầu với Phó Cận.
Ánh mắt Cố Du lướt qua hai người, mang theo ý cười như có như không nhìn về phía Phó Cận: “Bây giờ trong mắt anh chỉ có Tiểu Hạ, đến tôi cũng không thấy nữa rồi.”
Phó Cận cười hì hì, đứng dậy khoác vai cậu ta: “Nó là cái thá gì, sao có thể so với cậu được?”
Hai người hoàn toàn phớt lờ phản ứng của Tống Hạ, vừa cười vừa ngồi xuống.
Phó Cận vắt chân bắt chéo, ngồi ngả ngớn trên sofa, ánh mắt ẩn ý vẫn không ngừng liếc nhìn Tống Hạ, còn Cố Du thì đưa mắt nhìn quanh sảnh lớn của biệt thự, hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
Phó Cận liếc cậu ta một cái: “Cậu chỉ cần hỏi Hàn Dật đâu là được rồi, còn quanh co cái gì.”
Cố Du cũng không che giấu tâm tư, cười hỏi: “Hôm nay anh ấy không đến à?”
Phó Cận uể oải trả lời: “Hôm nay Hàn Dật có trận bóng rổ, cậu không biết sao?”
Nghe vậy, Cố Du cau mày, giọng lộ rõ sự bực bội: “Anh ấy có thi đấu mà cậu cũng không nói cho tôi biết? Tôi muốn đi xem mà.”
Phó Cận cười đầy ẩn ý: “Nói cho cậu làm gì? Lại chạy đi chắn đào hoa của người ta chắc? Tôi cũng phải giữ chút nghĩa khí với cậu ấy chứ.”
Cố Du lườm anh ta một cái, bực bội không thèm nói thêm lời nào, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi.
Phó Cận lại quay sang nhìn Tống Hạ, ánh mắt như dính nhớp không rời, khoác tay lên lưng sofa, cằm hơi hất lên, tay phải vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, nói với Tống Hạ: “Qua đây ngồi.”
Nhưng Tống Hạ chỉ cụp mắt xuống, giả vờ không nhận thấy ánh mắt ẩn chứa uy hiếp đó, lặng lẽ ngồi xuống ghế đối diện.
Sắc mặt Phó Cận lập tức tối sầm lại, khóe môi vẫn treo nụ cười, nhưng ý vị nguy hiểm trong mắt đã lộ rõ.
Đúng lúc này, cuộc gọi của Cố Du được kết nối.
Giọng cậu ta hoàn toàn khác hẳn thường ngày, mềm mỏng và dịu dàng một cách bất thường: “Anh thi đấu xong rồi à?”
Không biết Hàn Dật đáp lại thế nào, chỉ thấy Cố Du cười càng thêm rạng rỡ: “Vậy thì cùng đi ăn nhé.”
Cậu ta cúp máy, ánh mắt lướt qua Tống Hạ rồi lại nhìn sang Phó Cận đang sa sầm mặt mày ở đối diện, trong lòng biết rõ giữa hai người có gì đó không ổn, khóe miệng khẽ cong lên đầy hàm ý.
Thế nhưng cậu ta chỉ giả vờ như không phát hiện ra gì, thản nhiên nói: “Tiểu Hạ, đi với tôi.”
Tống Hạ vốn đã không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc của Phó Cận, lập tức đứng dậy đáp: “Vâng.”
Gã Phó Cận bị bỏ lại có vẻ mặt âm trầm.
Ngoài cổng biệt thự hội sinh viên, Tống Hạ chẳng cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Vẫn còn rắc rối mới.
Cậu sắp phải đi gặp Hàn Dật cùng với Cố Du.
Những điềm báo trong mơ rất rõ ràng, mỗi lần chỉ cần Hàn Dật nói với cậu vài câu, cậu sẽ bị Cố Du trút giận và bày trò trừng phạt. Dù sao cũng ở chung một trường, sớm muộn gì cũng phải gặp, nếu có thể, Tống Hạ vẫn hy vọng trì hoãn được càng lâu càng tốt.
Nghĩ vậy, cậu bước chậm lại, khẽ gọi người phía trước: "Cậu Cố."
Cố Du dừng chân, quay đầu nhìn cậu một cái.
Tống Hạ khẽ nắm chặt lòng bàn tay, rũ mắt xuống, làm ra vẻ khó xử và do dự, cẩn thận nói: "Cái đó... bài tập thầy Thượng của môn Chiến lược thương hiệu giao có hơi khó, phải tra rất nhiều tài liệu, tôi sợ không kịp."
Cố Du nhướng mày, lười biếng nói: "Tôi tưởng chuyện gì, không nộp thì sao?"
Tống Hạ cúi đầu, vẻ mặt càng thêm bất an, nhỏ giọng bổ sung một cách nghiêm túc: "Tôi nhớ thầy Thượng có nói, bài tập này rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến điểm tổng kết cuối kỳ."
Cố Du trầm ngâm một lát, nếu là cậu ta, căn bản sẽ không để ý cái gì điểm cuối kỳ hay sắc mặt của lão già đó.
Nhưng nếu Tống Hạ chủ động đề nghị làm thay, vậy sao cậu ta không đồng ý kia chứ?
Cậu ta cười, vỗ vai Tống Hạ: "Được rồi, đồ mọt sách. Vậy cậu làm đi, đã làm thì làm cho tốt vào, đừng có làm tôi được điểm thấp, mất mặt."
Thời gian này Tống Hạ làm bài tập thay cậu ta, điểm chác rất ổn tai Cố Du quả thực yên tĩnh hơn nhiều, ở trường hay ở nhà đều bớt đi không ít những lời lải nhải không cần thiết.
Tống Hạ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đáp: "Vâng."
Cậu đứng bên đường, nhìn chiếc xe sang trọng của nhà họ Cố lái đến cổng biệt thự, đón cậu cả nhà họ đi.
Cuối cùng cũng thoát thân.
Mãi đến khi chiếc xe đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tống Hạ mới hơi thả lỏng vai, cúi đầu đi về phía thư viện.
Khi lên lầu, Tống Hạ cảm thấy có gì đó không đúng.
Giờ này không nên có quá nhiều sinh viên, nhưng trên dưới cầu thang lại truyền đến những tiếng bước chân dày đặc và nặng nề, dường như có không ít người đang tiến về phía cậu.
Tống Hạ theo bản năng dừng bước, ngẩng mắt nhìn quanh, phát hiện những người này quả nhiên đang nhắm vào mình.
Cậu bị chặn lại giữa cầu thang tầng hai và tầng ba, những người này cố ý đứng thành thế bao vây, vây cậu vào giữa.
"Ôi chao, đây chẳng phải là người được cậu Cố sủng ái nhất sao?" Một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
Người nói là Triệu Vũ Hạo.
Trước khi Tống Hạ đến, hắn luôn là đàn em được Cố Du yêu thích nhất.
Tống Hạ dễ dàng thay thế vị trí của hắn, chuyện này khiến Triệu Vũ Hạo ấm ức trong lòng, sớm đã muốn tìm cơ hội dạy dỗ cậu một bài học.
"Leo lên được cậu Cố cảm giác thế nào, còn nhớ mình vốn là cái thá gì không?" Triệu Vũ Hạo cười lạnh lùng tiến sát cậu.
Tống Hạ cười lạnh trong lòng. Nếu có thể, cậu thật sự muốn trả lại cái "ân sủng" này cho Triệu Vũ Hạo.
Triệu Vũ Hạo càng lúc càng tiến gần, Tống Hạ không khỏi lùi lại từng bước, nhưng rất nhanh đã đụng phải những người khác. Mấy người vây quanh cậu, giống như đang trêu đùa con mồi, chặn hết đường lui của cậu.
Triệu Vũ Hạo giơ tay túm lấy cổ áo cậu, trong mắt lóe lên vẻ ác ý rõ ràng: "Mày đừng tưởng cậu Cố che chở mày thì tao không dám làm gì mày."
Tống Hạ nắm chặt tay thành quyền. Cậu đương nhiên hiểu rõ điều này. Cố Du tuy rằng mang cậu theo bên mình, nhưng chưa chắc sẽ thật lòng bảo vệ cậu, dù sao đám người họ Triệu này cũng là người của cậu ta.
Theo tính khí của Cố Du, chỉ cần không đánh nhau đến trước mặt cậu ta, sau đó cũng chỉ là hòa giải cho xong chuyện.
Tống Hạ thò tay vào túi quần, sờ thấy một vật cứng lạnh.
Đó là một con dao gấp nhỏ, vào ngày thứ ba sau khi vào học viện Gia Đức, cậu đã luôn mang theo bên mình.
Chỉ là trước hôm nay, vẫn chưa từng thực sự sử dụng.
Nếu những người này sau đó sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, vậy thì, cậu vì tự vệ mà phản kháng thích đáng, cũng không có lý do gì để bị truy cứu chứ?
Ngay lúc Triệu Vũ Hạo cười lạnh lùng túm lấy cổ áo cậu, và tay Tống Hạ sắp sửa lấy ra khỏi túi quần, đột nhiên một loạt tiếng bước chân rõ ràng vang lên từ trên lầu.
Tiếng bước chân đó không nhanh không chậm, nhưng lại mang theo một cảm giác áp bức khó hiểu.
Tay Tống Hạ rụt trở lại, Triệu Vũ Hạo thì nhíu mày, vừa định quay đầu quát lớn, nhưng sau khi nhìn rõ người đến, thân hình hắn lập tức cứng đờ.
Ngoài hắn ra, những đàn em khác cũng đều ngây người.
Triệu Vũ Hạo thậm chí buông tay đang túm cổ áo Tống Hạ ra, ngoan ngoãn lùi lại hai bước, nhường ra không gian đi lại, thành thật đứng sát vào tường.
Tống Hạ im lặng quan sát phản ứng của những người này, ánh mắt dò xét nhìn về phía người vừa đến. Cậu chưa từng gặp người này, không nhận ra. Nhưng có thể nhận ra ngay khí chất cao quý của đối phương.
Khác hẳn với vẻ ngông cuồng tùy tiện của Cố Du, người này mang trên mình một loại khí thế không giận mà uy.
Anh có vẻ ngoài xuất chúng, lông mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng. Vóc dáng cao lớn, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài thẳng tắp, bước chân rất thong thả, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, ánh mắt xa cách hờ hững lướt qua đám người trong hành lang.
Tống Hạ cảm nhận được ánh mắt đối phương lướt qua mặt mình nhưng không dừng lại.
Người này dường như cảm thấy việc một đám người tụ tập lại là rất đáng ngờ, nhíu mày hỏi một câu: "Các cậu đang làm gì vậy?"
Vẻ kiêu căng ngạo mạn trên mặt Triệu Vũ Hạo biến mất không dấu vết, thay vào đó là nụ cười cứng ngắc, gượng gạo: "Không làm gì ạ. Hội trưởng, bọn em đang nói chuyện phiếm thôi."
Hội trưởng.
Xét theo tuổi tác, chỉ có thể là hội trưởng hội sinh viên.
Quý Minh Xuyên.
Tống Hạ lập tức nhớ ra. Cậu tuy chưa từng gặp người này, nhưng đã nghe qua tên anh.
Quý Minh Xuyên là một trong số ít những thiếu gia thuộc tầng lớp đỉnh cao của học viện Gia Đức không thích phô trương, anh ta sống rất kín tiếng, nhưng không ai dám coi thường.
Tống Hạ đoán rằng gia thế của anh ta có lẽ còn hiển hách hơn cả Cố Du và Hàn Dật. Bởi vì cậu vài lần để ý thấy, khi Cố Du nhắc đến hoặc nghe thấy tên Quý Minh Xuyên, thái độ luôn có vẻ hơi khó đoán.
Tính tình Cố Du kiêu ngạo, đối với những người có điều kiện gia cảnh không bằng mình, chữ khinh miệt viết rõ trên mặt. Nhưng cậu ta chưa từng động chạm đến Quý Minh Xuyên, dù là riêng tư cũng không. Không biết là vì ngưỡng mộ đối phương, hay là vì, không dám có bất kỳ oán hận nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Hạ dâng lên vài phần tò mò, người này và Cố Du, ai sẽ lợi hại hơn?
"Nói chuyện phiếm?" Quý Minh Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Vũ Hạo vừa trả lời, ánh mắt dừng trên người Tống Hạ, dường như đang đợi cậu lên tiếng.
Lòng Tống Hạ khẽ động, lập tức hiểu ra, cậu bước nhanh mấy bước đến bên cạnh anh, lớn tiếng phủi sạch quan hệ: "Không phải! Tôi không quen bọn họ."
Triệu Vũ Hạo và những người khác: ……
Quý Minh Xuyên nghe vậy, cảnh cáo liếc nhìn đám người, "Nếu không có chuyện gì đặc biệt, giải tán đi, đừng có chắn đường ở hành lang."
Triệu Vũ Hạo nghiến răng, cuối cùng vẫn không dám cãi lại, cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Vâng, hội trưởng." Rồi dẫn theo đám đàn em tiu nghỉu rời khỏi cầu thang.
Hành lang trở nên yên tĩnh.
Quý Minh Xuyên liếc nhìn Tống Hạ, không nói gì thêm, quay người cất bước rời đi. Dáng vẻ anh thong dong tự nhiên, hoàn toàn không để tâm đến việc một câu nói của mình đã xua đuổi được một đám côn đồ hung hăng càn quấy, giống như tùy ý vung tay đuổi một đám côn trùng nhỏ bé vô hại.
Tống Hạ đứng tại chỗ, dõi mắt theo bóng lưng thẳng tắp kia khuất dần, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Trong sự ngưỡng mộ, pha lẫn một chút kính sợ.
Cậu hạ mắt xuống, không nhịn được nghĩ, nếu anh có thể dễ dàng giải quyết Triệu Vũ Hạo như vậy, thì, Cố Du thì sao?