Việc Tống Hạ trở thành tay sai của Cố Du, cũng không phải hoàn toàn vô ích.
Ít nhất, cậu không còn bị những học sinh bình thường bắt nạt nữa.
Tủ đựng đồ của cậu giờ đây sạch sẽ tinh tươm, ngay cả khi đi một mình ở những nơi hẻo lánh cũng không còn ai vô cớ va chạm vào cậu, lúc đi vệ sinh cũng không có kẻ rỗi hơi nào lén lút nhìn trộm rồi cười cợt, đến nhà ăn cũng có thể yên ổn ngồi xuống ăn bữa cơm đàng hoàng.
Tất cả mọi người đều biết, Tống Hạ đã trèo lên cành cao, trở thành người của cậu chủ Cố.
Cái giá phải trả cho điều đó chính là, cuộc sống học đường của cậu hoàn toàn xoay quanh Cố Du. Ngoài thời gian lên lớp và tan học, hầu như mọi phút giây còn lại, Tống Hạ đều bị yêu cầu bám sát bên người Cố Du.
Để tiện sai bảo, ngay ngày hôm sau, cậu đã nhận được thông báo chuyển lớp. Chỗ ngồi mới của cậu nằm ngay phía sau Cố Du, mỗi ngày đều phải xách cặp, mua nước, thậm chí còn phải chép bài hộ cậu ta.
Tống Hạ thầm cười giễu, cảm giác như mình xuyên không về mấy trăm năm trước, trở thành một tiểu thư đồng hầu hạ con nhà quyền quý.
Những chuyện xảy ra sau đó cũng hoàn toàn giống hệt với diễn biến trong giấc mơ về cuốn tiểu thuyết kia.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến sự kiện rơi lầu ấy, cộng thêm việc mơ thấy kết cục thảm khốc của mình, có lẽ cậu đã cảm thấy sự thay đổi này — chỉ cần động tay làm chút việc lặt vặt là có thể tránh khỏi tai họa — cũng không tệ chút nào.
Cố Du rất hưởng thụ sự phục vụ của Tống Hạ.
Cậu ta còn cố ý lấy cậu ra để chọc ghẹo những kẻ theo hầu khác: "Các cậu đều không bằng Tiểu Hạ, biết vì sao không?"
Những người bị hỏi tất nhiên đều nghẹn một bụng tức.
Từ khi Tống Hạ xuất hiện, không ít người đã "thất sủng".
Nhưng trước mặt Cố Du, chẳng ai dám tỏ vẻ bất mãn, chỉ có thể giả vờ ngây thơ lắc đầu: "Vì sao vậy ạ?"
Cố Du khẽ nhếch môi, hờ hững nói: "Bởi vì, chẳng ai trong số các cậu đẹp bằng Tiểu Hạ."
Lời này khiến không khí xung quanh bỗng trở nên quái dị.
Tống Hạ cúi đầu thật thấp, cảm giác từng ánh mắt sắc bén như dao găm bủa vây lấy mình — ánh nhìn đan xen giữa ghen ghét, oán hận, xen lẫn chút đồng tình lạnh nhạt và hả hê.
Ai cũng biết, Cố Du tuyệt đối không cho phép trên đời này tồn tại một nam sinh nào đẹp hơn hắn.
Ví dụ như người bạn học Chương trước kia.
Nghe vậy, Tống Hạ cứng đờ người, càng cúi gằm đầu xuống, nhưng bàn tay đã âm thầm siết chặt.
Cố Du đưa tay ra, nắm lấy cằm Tống Hạ, buộc cậu phải ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu ta mang theo vẻ dò xét và trêu đùa, từ trên xuống dưới, chậm rãi đánh giá cậu một lượt.
"Nhìn xem khuôn mặt này. Đôi mắt vừa sáng vừa to, như những vì sao, cái mũi cũng thật đáng yêu, cao và thanh tú, đôi môi đỏ mọng, thật sự rất xinh đẹp. Tiểu Hạ à, cậu đúng là cậu con trai có diện mạo nổi bật nhất mà tôi từng gặp đấy."
Giọng nói của Cố Du nhẹ nhàng và nhanh gọn, nhưng lại mang theo một luồng hàn ý khó hiểu, vừa nói cậu ta vừa véo má Tống Hạ.
Da Tống Hạ rất mỏng, làn da trắng nõn nhanh chóng bị in hằn đầy vết véo.
Cậu cố nén đau, không lên tiếng, gắng hết sức để trông mình giống như một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, không tức giận cũng không phản kháng, thế nhưng hơi nước đã không kiềm được mà tràn ngập vành mắt.
Cố Du hài lòng nhìn đôi mắt dần dần ngấn nước của cậu, khóe môi cong lên, bổ sung thêm: "Đặc biệt là bộ dạng bây giờ... sắp khóc mà không dám khóc, thật khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt."
Tống Hạ cụp mắt lắng nghe, ra sức kiềm chế để không xô đẩy cậu ta ra.
Bàn tay đang nắm cằm cậu của Cố Du cảm nhận được sự run rẩy ấy, "phì" một tiếng cười ra.
"Được rồi, yên tâm đi! Tôi sẽ không bắt nạt cậu."
Cố Du buông tay, tùy ý vỗ vỗ lên mặt cậu.
Trong lòng Cố Du, mọi người đều đã hiểu lầm cậu ta — câụ ta thực ra rất thích những nam sinh xinh đẹp.
Nhưng điều cậu ta thích nhất là những người như Tống Hạ — yếu đuối, hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cậu ta, không có bất kỳ mối đe dọa nào.
Chứ không phải mấy kẻ không biết nhìn tình thế.
Cố Du thích Tống Hạ, thưởng thức vẻ đẹp của cậu, nhưng lại không có hứng thú ngủ với cậu.
Cậu ta thích kiểu người cao lớn, tràn đầy nam tính, giống như Quý Minh Xuyên vậy.
Dù Tống Hạ đã cúi đầu thấp hết mức, nhưng những dấu vết trên khuôn mặt vẫn rất rõ ràng, phải một lúc lâu sau mới mờ đi được. Về chuyện này, Cố Du không thèm để tâm, cậu ta đứng dậy một cách tùy tiện, nói với cậu: "Đi thôi, cùng tới hội học sinh."
Hội học sinh của Học viện Gia Đức là lãnh địa riêng của đám con cháu quyền quý.
Họ có hẳn một căn biệt thự riêng biệt dùng làm văn phòng, trên danh nghĩa là để xử lý công việc, nhưng thực tế lại giống như nơi nghỉ ngơi riêng tư của các thành viên hơn.
Khi mới nhập học, Tống Hạ thậm chí còn không đủ tư cách đến gần biệt thự đó. Gần đây, nhờ đi theo Cố Du mấy lần, cậu cũng dần quen với sự xa hoa bên trong tòa nhà ấy.
Vừa bước vào cửa, Tống Hạ đã nghe thấy một giọng nói trêu chọc vang lên từ phía ghế sofa trong phòng khách: "Đến rồi à, thỏ con."
Người nói là Phó Cận, anh em họ của Cố Du, cũng là một thiếu gia nhà giàu quyền thế, đồng thời là một trong những nhân vật cốt lõi trong vòng bạn bè của Cố Du.
Những thiếu gia con nhà giàu này đều có chuyên gia riêng để chăm chút hình ảnh. Cộng thêm cuộc sống nhung lụa, chỉ cần gương mặt không quá xấu xí, qua vài lần chỉnh sửa cũng đủ khiến cho họ có khí chất bức người.
Phó Cận không sở hữu vẻ đẹp trai xuất sắc, nhưng nhờ bộ trang phục hàng hiệu được thiết kế riêng, mái tóc được chăm chút bồng bềnh cuốn hút, cộng thêm vóc dáng cao lớn rắn rỏi, nên trông vẫn rất thu hút ánh nhìn.
Anh ta và Cố Du đều rất được các nam nữ sinh trong Học viện Gia Đức ái mộ.
Nhưng Tống Hạ lại thấy người này vừa nhẹ nhàng lả lướt lại vừa nguy hiểm, ánh mắt âm u ẩm ướt, mỗi lần nhìn cậu đều như muốn bám chặt lấy, khiến người ta nghẹt thở.
Tống Hạ không thể phớt lờ những điềm báo từ giấc mơ.
Trong mơ, Phó Cận chính là người đầu tiên xâm phạm cậu.
Sau chuyện đó, dù Cố Du biết được, cậu ta cũng chỉ thản nhiên thay anh họ mình nói một câu “xin lỗi”, rồi làm nũng với Tống Hạ: “Cậu theo Phó Cận cũng không thiệt thòi gì, nhưng từ giờ không được phản bội tôi nhé!”