Chương 5
Khi hắn ta rời khỏi nhà thì đã rất muộn, bầu trời bắt đầu xuất hiện một chút sắc nhợt nhạt.
Cũng gia trở nên tỉnh táo khác thường sau khi trở về nơi hắn ta sống cùng người tình.
Tối qua hắn ta không về chỗ người tình. Hắn ta uống rượu với bạn bè rồi đến thăm cậu. Mặc dù hắn ta chỉ đi lấy chìa khóa nhưng khi hắn ta trở về thì trời đã rạng sáng.
Cậu sinh viên mơ màng thức dậy, ôm chầm lấy hắn ta và xoa nhẹ vào cánh tay hắn ta. Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc ùa vào mũi hắn ta.
Cũng gia ôm chặt cậu ta và toàn thân run rẩy.
Trí nhớ của con người có thể được lưu trữ. Ký ức là một mảnh vỡ, một mảnh của một bức tranh. Mắt được dùng để nắm bắt thông tin chính, nhưng trên thực tế, thính giác, khứu giác và xúc giác đều ghi lại những dấu vết riêng biệt của chúng trong mảnh thông tin đó.
Được đánh thức vào thời điểm cụ thể cần thiết.
Cũng gia bất ngờ quay lại khoảnh khắc hắn ta vừa trở về nhà, ôm chầm lấy người vợ của mình. Đó là một trải nghiệm cực kỳ giống nhau.
Não ta ta ong ong và ta ta gần như mất thăng bằng.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu tại sao mình lại cảm thấy lạ. Cậu không bao giờ dùng nước hoa, nhưng tối qua khi trở về nhà, hắn ta thấy một mùi nước hoa rất quen thuộc trên người câu.
Làm sao có thể như thế được?
Làm sao lại có sự trùng hợp nhàm chán như vậy được.
Cũng gia bóp chặt vai của cậu sinh viên và đột nhiên không muốn ngửi mùi nước hoa này nữa.
Hắn ta không thể hiểu được lý do và trở nên khó chịu một cách khó hiểu.
__________________
Đôi mắt của cậu khi đau và sưng lên vì khóc. Hắn ta ngước nhìn thời gian. Lúc đó là năm giờ rưỡi. Một lúc sau cậu phải dậy nấu ăn. Sau khi gặp Cũng gia, cậu nằm đây một mình và suy nghĩ rất lâu trên chiếc ghế sofa da màu nâu sẫm mà họ đã cùng nhau mua.
Khi mới chuyển đến, họ đã cùng nhau mua rất nhiều đồ nội thất. Giống như tất cả các cặp đôi trẻ sống chung và mới cưới, họ nở nụ cười ngọt ngào trên môi, nắm tay nhau và chất đầy đồ đạc vào nhà.
Cậu thậm chí còn nghĩ đến khoảnh khắc họ gặp nhau, yêu nhau, hôn nhau lần đầu, lần đầu thử trái cấm và tất cả những chi tiết lãng mạn trong cuộc sống, nhưng cuối cùng, cậu lại ở nơi vốn thuộc về họ, nhưng lại bị nhiễm bởi mùi hương của người khác.
Mọi thứ đều bẩn thỉu và lộn xộn.
Cậu trở về phòng khi đã khóc mệt. Khi mở cửa, cậu thấy người em trai đã thức dậy và đang hút thuốc trên ghế sofa cạnh ban công.
Người em trai cao lớn và rất có khí chất đàn ông. Hắn có dáng người cao và khuôn mặt góc cạnh, hàng mi dày cụp xuống và trông có vẻ hơi lơ đãng. Cậu bước tới và được hắn ôm lên ghế sofa, vừa bá đạo vừa dịu dàng.
Cơ thể của người em trai rất nóng, lồng ngực rộng và ấm áp. Cậu ôm mặt, thấp giọng nói: “Anh ta lại làm tôi khóc rồi.”
Đừng nói "anh ta làm tôi khóc" hoặc đổ lỗi cho hắn ta "tại sao tôi lại khóc nữa".
Người em trai cúi xuống và liếm mí mắt. Lưỡi ướt của hắn lướt qua mí mắt cậu, liếm lông mi, khóe mắt cậu và hôn khô nước mắt cậu.
Cuối cùng, hắn hôn vào khóe miệng cậu.
Trời đã sáng nhưng cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cậu không biết liệu có phải vì sự hành hạ của người em trai mà mình phải chịu đựng đêm qua hay vì sự đột ngột của Cũng gia đã hút cạn hết năng lượng của cậu. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, và lúc này cậu dựa vào vòng tay người em trai và muốn ngủ một giấc.
Người em trai ôm chặt lấy cậu và hỏi vào tai cậu: “Ngôi nhà này có phải của anh không?”
Cậu sửng sốt một lát rồi thì thầm: “À, của tôi đấy.”
Lúc đầu, gia đình cậu bán cậu đến đây và nhận được một số tiền lớn. Tất cả họ hàng ở cách xa tám trăm dặm đều đến và tặng cậu bao lì xì. Sau khi đến đây, anh không còn ai để dựa dẫm, cậu cũng hiểu rằng sau này mọi chuyện đều phải dựa vào Cung gia, trong lòng cậu tràn đầy bất an. Cậu đã mua căn nhà này bằng số tiền gia đình cho cậu và một ít tiền tiết kiệm. Lúc đầu, cậu hỏi Cung gia rằng liệu cậu có nên ghi tên Cung gia vào giấy chứng nhận kết hôn nếu sau này họ sống chung ở đây không. Cung gia xoa đầu cậu, cười nói: "Viết tên của em đi, nơi này là của em." Sau đó, hắn ta đưa cho cậu một số tiền để trang trí ngôi nhà.
Số tiền đó còn có giá trị hơn cả ngôi nhà của cậu.
Tuy không phải là biệt thự, cũng không lớn như biệt thự của Cung gia, nhưng cũng đủ cho hai người ở. Đó là một ngôi nhà nhỏ ấm áp và hai người đã sống ở đó nhiều năm rồi.
Cậu dựa vào người em trai và ngủ thiếp đi. Cậu loáng thoáng nghe thấy người em trai hỏi cậu vài câu hỏi, và cậu chỉ trả lời "ừm" nhưng không nhớ là câu hỏi gì.
Khi cậu tỉnh dậy thì đã là trưa rồi. Cậu thấy người em trai đã chuẩn bị bữa tối nên bảo cậu xuống ăn.
Người em trai đang ở trong bếp, mặc chiếc tạp dề mua cho cậu. Hắn mang bát súp và đĩa lên, dựa vào bàn và cười khúc khích, “Chắc anh đói lắm. Thử món này xem.”
Cậu mở nắp, mùi thơm xộc vào mũi.
“Món gì thế?”
“Phật nhảy tường.”
Người em trai ngồi đối diện cậu, nói nhỏ hơn: "Anh chưa từng thấy món này sao? Tôi đã nhờ đầu bếp ở nhà làm từ hai ngày trước rồi. Nguyên liệu rất phức tạp, hầm hơn mười tiếng đồng hồ. Mới giao sáng nay." Thịt ngon và không bị mỡ. Nước súp sánh mịn bao quanh vị giác ở đầu lưỡi. Nó tươi mát, ngon ngọt, êm dịu và đầy đặn, nhảy múa trên đầu lưỡi.
Cậu nhấp một ngụm, nước mắt lại rơi vào trong canh.
Khi nhìn thấy món ăn này, cậu muốn làm nó cho Cung gia, cậu chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình.
Thì ra có những người thực sự quan tâm đến cậu và sẵn sàng đối xử với cậu bằng sự tận tâm và chăm sóc như vậy.
Nước mắt của cậu lặng lẽ rơi vào bát. Cậu sợ người em trai sẽ khó chịu khi nhìn thấy mình khóc nên nhanh chóng lau nước mắt bằng mu bàn tay. Tuy nhiên, người em trai lại dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt và nói: “Sau này tôi sẽ đối tốt với anh.”
Tốt.
Giống như đang dỗ dành một con vật bị thương bằng đôi mắt đầy thương hại.
Sau bữa trưa, cậu thấy người em trai đang kéo vào hai chiếc va li lớn, đủ lớn để giấu cậu bé bên trong. Người em trai kéo vali và ném tất cả ảnh của cậu và Cung gia vào đó, phát ra âm thanh mạnh mẽ và kiêu ngạo. Ngoài ra còn có quần áo của Cũng gia và mọi thứ liên quan đến hắn ta. Cuối cùng, người em trai đứng trước bức ảnh cưới trên bức tường lớn nhất trong phòng khách và châm một điếu thuốc. Giống như tất cả những cặp đôi mới cưới khác, cả hai đều nở nụ cười trên môi. Có câu nói rằng: "Bạn không thể che giấu tình yêu của mình dành cho ai đó. Ngay cả khi bạn ngậm miệng, tình yêu vẫn sẽ tuôn chảy qua đôi mắt bạn". (1)
Đôi mắt của cậu sáng ngời.
Người em trai quay lại nhìn cậu. Sau nhiều năm, ngoại hình của cậu vẫn không thay đổi nhiều. Cậu vẫn quyến rũ. Thời gian không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt cậu, nhưng đôi mắt cậu đã trở nên mờ đục.
Người em trai đứng đó và hút hết một điếu thuốc. Khi nó đã cháy hết, hắn nói với cậu: “Tôi đã tháo nó ra rồi.
Ý tôi là, tôi muốn giúp anh loại bỏ hoàn toàn người đó ra khỏi cuộc sống của anh.”
Cậu nhìn hắn nhưng không nói gì.
Người em trai gỡ bức ảnh xuống và ném vào va li.
Sau đó, hắn nhiệt tình chất đầy căn phòng bằng đồ đạc của mình như một cặp đôi mới cưới, bao gồm bàn chải đánh răng, khăn tắm, ảnh và một số đồ dùng linh tinh khác. Điều này đã thay đổi hoàn toàn diện mạo của ngôi nhà và mang lại cho nó sức sống và sức sống mới.
Hắn cũng đặt một vài chậu cây mọng nước trên bệ cửa sổ, chúng sáng rực khi có ánh nắng chiếu qua.
Hắn quay lại, ôm chặt cậu, người nhỏ hơn hắn một cỡ vào lòng và xoa tai cậu.
“Tôi có quá đáng không? Anh sẽ không vui sao?”
Cậu lắc đầu nhẹ. Thực ra, cậu biết rằng ngay cả khi người em trai không làm điều này, một ngày nào đó cậu cũng sẽ dần dần chuyển những thứ này ra khỏi cuộc sống của cậu, nhưng điều đó sẽ đau đớn hơn. Hãy để một người đã sống trọn mười năm bị kéo ra khỏi cuộc sống của mình từng chút một, giống như việc lột bỏ một cái kén. Việc này sẽ đau đớn như việc moi một trái tim còn sống vậy. Mọi dây thần kinh và mạch máu đều được kết nối với xương và thịt, chúng bị kéo và giật trong thịt và máu, và sau đó máu sẽ dần dần bị rút ra.
Người em trai luôn hôn cậu già một cách nhẹ nhàng, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn và sự thống trị của hắn qua hơi thở nặng nề.
Người em trai liếm và hôn khóe miệng, hàm và dái tai cậu bằng lưỡi, sau đó đưa chúng vào miệng và cắn nhẹ bằng răng. Sự chạm vào tê liệt khiến cậu run rẩy và ôm chặt hơn.
Người em trai thích nhấc cậu lên và đẩy cậu vào tường. Tay chân của cậu quấn chặt lấy hắn trong sự hoảng loạn. Cậu ướt sũng khắp người và nước mắt tràn ra khỏi mắt. Cậu trông vừa dễ thương vừa đáng thương.
Thực ra, người em trai không muốn cậu khóc, nhưng khóc khiến cơ thể hắn nóng hơn và hành động cũng dữ dội hơn.
Hắn hôn lên nước mắt của cậu và dỗ dành: “Có đau không? Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
"Ừm..." Cậu phát ra âm thanh ướt át quyến rũ từ sâu trong cổ họng và lắc đầu, nhưng nước mắt lại trào ra.
Người em trai dùng thêm chút sức, cậu thở hổn hển như chiếc lá rụng, càng quấn chặt lấy hắn hơn.
Sau đó hắn đi đến ghế sofa rồi lại quay trở lại giường.
Người em trai hôn lên chân cậu, lên cơ thể, lên làn da mịn màng và cuối cùng là mu bàn tay và đầu ngón tay của cậu. Người em trai vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên tay cậu và vặn nó hai lần bằng ngón tay của mình.
"Tôi tháo nó ra rồi, như vậy có được không?”
“Tôi đã cởi nó ra rồi, được chứ? "
Ban đầu đây chỉ là một câu hỏi, nhưng hắn đã nói một cách chắc chắn và không thể phản bác được.
Cậu lẩm bẩm hai lần bên dưới, không rõ cậu có đồng ý hay không.
Người em trai tháo nhẫn cưới ra, lại hôn lên đầu ngón tay cậu, tìm một chiếc hộp nhỏ trên tủ đầu giường, lần sau khi vào phòng, hắn đeo chiếc nhẫn giống hệt chiếc trên tay cậu vào.
Một chiếc nhẫn bạc đơn giản và đẹp, rất phù hợp với người lớn tuổi.
Sau khi xong việc, người em trai bế cậu đi tắm rửa, vệ sinh và thay ga trải giường. Khi cậu quan hệ với Cung gia trước đây, những việc này đều do cậu làm, và sự an ủi lớn nhất mà cậu nhận được chỉ là những lời ngọt ngào trên giường và một cái ôm thật lâu sau đó. Bây giờ cậu chỉ cần nằm xuống và không cần phải làm gì cả. Cậu nhìn bóng lưng bận rộn của người em trai và hỏi: “Sao cậu lại tốt với tôi thế?”
Người em trai đang giúp cậu giặt đồ lót. Hắn nhìn cậu và mỉm cười nói: “Anh nghĩ sao?”
Cậu không nói gì. Người em trai đột nhiên nói: “Tôi chưa từng làm thế với anh trai tôi.”
Cậu ngủ một lúc, đến tối dậy ăn cơm, hai người cùng xem phim. Sau khi dỗ cậu đi ngủ vào ban đêm, người em trai lại dọn dẹp phòng và cuối cùng gọi cho Cung gia .
Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn màn đêm vô tận và nói.
“Tôi muốn gặp anh.”
(1) Đã thực hiện một số thay đổi đơn giản, lấy nguồn từ Internet, nhưng không tìm thấy nguồn.